Old school Easter eggs.
Đi về phía biển

Đi về phía biển

Tác giả: Sưu Tầm

Đi về phía biển

Chăn luôn bị anh đạp xuống đất giữa đêm khuya khiến em lạnh chết được.


Tôi bật cười. An cũng cười theo. Đột nhiên, tôi kể cho An nghe về gia đình của mình. Hình như có chút men trong người làm ta dễ dàng bộc lộ suy nghĩ hơn. An lặng yên nghe, mắt ánh lên sự đồng cảm khi tôi nhắc về ba và cuộc sống của mẹ con tôi trong quãng thời gian sau đó.


- Ba anh mất đi, mẹ vất vả hơn nhiều. Chính vì vậy, anh đã hứa là sẽ làm việc chăm chỉ để lo cho mẹ và thằng em trai. Anh có thể tự hào rằng anh đã làm tốt hơn cả hứa. – Tôi cười – Còn em?


- Thật trùng hợp. Ba em cũng đã mất.


- Vì sao?


- Tự tử.


Ly rượu trên tay tôi bỗng chênh vênh.


- Lâu lắm rồi, từ khi em còn rất nhỏ. Chết, theo cách nào đó cũng là chết. Nhưng có vẻ chết vì tự tử luôn gây một tác động mạnh đến những người xung quanh. Mẹ em, suốt một thời gian dài sau đó, đều dằn vặt để tìm kiếm cho mình lý do vì sao ông ra đi. Sự dằn vặt khiến bà lâm bệnh và cũng mất sau đó một năm.


Tôi nhìn vẻ mặt bình thản đến phát sợ của An khi nói đến đó. Tại sao cô không khóc, mà tôi lại cảm thấy mắt mình ướt?


- Anh định hỏi là em đã sống như thế nào từ đó đến giờ đúng không? Một khi mình muốn sống thì cách gì cũng sống được. Đôi khi em bất lực và gục ngã, nhưng em không bao giờ cho phép mình đầu hàng như ba. Xét cho cùng, ba là người đàn ông yếu hèn. Ông không bao giờ biết ông đã làm cho mẹ và em đau khổ đến mức nào.


Tôi im lặng. Trái oliu trong miệng tôi trở nên đắng nghét. Tôi chợt nghĩ về Thư và gia đình hạnh phúc của cô ấy. Hai cô gái, một độ tuổi, hai cách sống khác nhau. Vì lẽ gì đó, tôi thầm khâm phục An. Gương mặt trẻ con kia không bao giờ hiện lên sự thật ẩn giấu sau đó. Giá như An đừng chia sẻ quá nhiều thì tôi đã không thấy lòng nổi sóng như thế này.


- Em có thương anh không, An? – Không kịp nữa rồi. Câu hỏi tôi cất giấu trong lòng mấy ngày nay đã vuột ra khỏi tầm kiểm soát. Nó cũng chứng tỏ tôi đang thua trong cuộc phiêu lưu này.


An im lặng, và nói:


- Em thương anh, ngay từ phút đầu tiên gặp anh. Anh cũng cô đơn và không biết điều gì là ý nghĩa trong cuộc đời này. Chúng ta giống nhau, Khoa à. Chính vì lẽ đó, em đã đồng ý đi cùng anh, không một chút e sợ. Để em nói hết. Nhưng em thừa biết anh sẽ không bao giờ đến với em. Cuộc sống và tình yêu hiện tại của anh hoàn hảo. Đây chỉ là một cuộc phiêu lưu thôi, đúng không anh?


Cô gái thông minh. Tôi nhìn em cười mà lòng thấy xót xa. Đúng. Tôi đã luôn cần một ai đó ổn định, ai đó có thể cùng tôi đi một quãng đường dài sau này. An quá phức tạp và xa xôi. Trên hết, An thể hiện một ý niệm không mong muốn một sự ràng buộc nào cả. Ít nhất là với tôi. Cô như con ngựa hoang, đi và không biết nơi nào là điểm dừng. Còn tôi, tôi không chắc tôi có đủ sức đi chung con đường đó với An hay không? Nhưng Thư thì có thể. Mẹ tôi cũng tán thành tôi với Thư. Mà trên đời này, tôi yêu nhất là mẹ. Tôi không muốn mẹ buồn. Hôm qua mẹ có gọi tôi, thông báo về việc mẹ của Thư đã qua nhà tôi và xin tôi đừng bỏ Thư. Cô ấy yếu đuối hơn tôi tưởng. Tôi thở dài. Tôi biết mình vẫn còn yêu Thư rất nhiều. Cuộc sống gia đình sau này tôi cũng sẽ rất cần cô ấy, vì ngay từ ban đầu chọn Thư, tôi đã nghĩ tới tương lai sau này. Nhưng còn cô gái đang ngồi trước mặt tôi?


Chúng tôi trở về phòng. Từ lúc bước đi trên con đường mòn đến lúc nằm trên giường, chúng tôi đều lặng yên bên nhau, không nói gì.


- Sau khi trở về, anh không nhất thiết phải có trách nhiệm gì với em. Em đến với anh tự nguyện, và cũng sẽ tự nguyện ra đi. – An như đọc được ý nghĩ trong tôi. Từng câu nói được thốt ra nhẹ nhàng.


- Em là người đặc biệt, nên em không cần phải đi đâu cả.


- Vậy anh có can đảm chia tay bạn gái anh?


Im lặng.


- Em không cần một vị trí có thể gọi tên trong lòng anh như bạn gái hoặc người yêu. Nó tầm thường và nhanh nhạt phai lắm. Em chỉ cần anh nhớ tới em. Yêu nhau một phút cũng được, miễn là 60 giây đó mình yêu nhau chân thành. Em đã rất chân thành với anh, nên mong anh cũng như vậy. Quay về với cô ấy đi. Em ổn, Khoa à.


Cứ mỗi lần An gọi tên tôi, tôi lại thấy một niềm xúc động trào dâng. An gọi tên tôi dịu dàng và nghe tin cậy làm sao. Chưa bao giờ tôi có cảm giác tôi là người đáng tin với một ai đó. Những người tôi đã gặp trong cuộc sống, công việc chẳng có ai là đáng tin, nên dần dần, tôi như hóa con người khác. Cũng bon chen, dối trá, mưu mẹo trong công việc và mối quan hệ giữa người với người. Từ lâu tôi đánh rơi mình đâu đó. Đến khi gặp An, tôi lại trở về là chính tôi, nguyên vẹn. Nghĩ tới việc phải xa An khi trở về thành phố, tôi thấy mắt mình ướt. Tôi lén một tiếng thở dài, nằm quay mặt lại, để mặc nước mắt rơi, cố kìm nén một hơi thở. Bỗng cảm thấy hơi ấm An sát ngay sau lưng. Vòng tay nhỏ bé vòng qua người tôi và ôm chặt.


- Em nói thật đấy. Đừng lo cho em. Về đi anh, về với gia đình và cuộc sống bình thường của anh.


Tôi quay lưng lại và nhìn thẳng vào mắt An, đặt lên đôi mắt ấy nụ hôn nóng hổi. Tôi lần mò bàn tay An dưới lớp chăn ấm. Hơi thở gấp gáp. An nằm gọn trong lòng tôi và ủ ấm tôi bằng những giọt nước mắt của mình. "Anh sẽ không bao giờ quên em. Anh yêu em, An ạ. Chưa bao giờ yêu ai nhiều như thế. Xin lỗi nếu anh làm em tổn thương. Xin lỗi em....". Tôi nói như thằng mê sảng.