Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh à...

Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh à...

Tác giả: Sưu Tầm

Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh à...

Tại sao em cứ mãi chỉ dừng chân ở một chỗ, tại sao em mãi không đủ can đảm để tìm cho mình một chốn bình yên thực sự, để em có thể vui vẻ và hạnh phúc khi được gọi anh với cái tên thân mật như bao đôi tình nhân khác?

Anh à, em cũng là con gái, em đã 21 tuổi rồi, em cũng cần một bờ vai nào đó thật sự vững chắc để em có thể tựa vào mỗi khi em buồn và mỗi khi em khóc. Nhưng có lẽ những dư âm của quá khứ vẫn còn dằn vặt trong con người em suốt hơn hai năm qua, khi một cô gái vừa mới mười chín, đôi mươi đã phải gánh chịu mọi tổn thương do niềm tin tình yêu bị vỡ tan trong phút chốc, tan biến đi như bong bóng vậy.

Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh à...

Lúc đó, thực sự trong em, không còn một chút niềm tin vào bất kể người đàn ông nào trên thế gian này nữa, em khóa lòng mình, buộc trái tim mình lại với nỗi buồn và nước mắt mỗi đêm. Mỗi khi nhớ lại hoài niệm đầy nỗi đau thương ấy, em cứ ngỡ mình vẫn còn đang được sống trong tình yêu đó, nhưng thực sự, chỉ là em thấy tiếc nuối vì nó đã qua đi, và lại tạo đến cho em một niềm hy vọng mới, để thử sức em rằng: "Liệu em có thể yêu lại một lần nữa không?"

Ngày anh đến, cái ngày mà sau những năm tháng em thắt chặt lòng mình lại, chưa dám mở lòng đón nhận một sự quan tâm nào khác, vì em sợ, em sợ em sẽ lại bị tổn thương thêm một lần nữa. Nhưng sau bao ngày tháng ôm nỗi buồn, em hiểu rằng, cũng đến lúc mình không còn cứ phải gó buộc và giữ chặt bản thân mình mãi được, không còn cứ mãi tự đánh mất nụ cười và tuổi trẻ của mình cho nỗi đau quá khứ kia. Và rồi, trái tim em đã rung động, con tim em đã run lên mỗi khi trò chuyện, mỗi khi nhìn thấy anh bất kể ở nơi đâu, mỗi khi nghe thấy giọng nói và trông thấy hình bóng anh. Cái cảm giác ấy đến với em từ khi anh xuất hiện, từ khi em biết đến tên anh (T)

Dường như cái sự rung động đó, cảm giác đó, nó đến với em quá trùng hợp, vì em cảm thấy có một sự tương đồng giữa anh và con người ấy trong quá khứ. Từ dáng dấp, từ nụ cười, từ giọng nói. Anh à! Em xin lỗi nếu phải nói ra như vậy. Nhưng cũng vì như vậy, em mới hiểu được rằng trái tim em vẫn còn có thể rung động thêm một lần nữa. Trái tim em vẫn còn có thể đón nhận một sự quan tâm nếu như đó chân thành.

Cái duyên cái số nó là như vậy, khi em đã biết được rằng mình đã tìm thấy một niềm vui nho nhỏ cũng là lúc em lại phải sống trong suy nghĩ. Duyên phận lận đận khiến em một lần nữa cứ mệt mỏi và chạy theo con đường không lối thoát. Tìm thấy người mang lại cảm giác muốn được yêu thương thêm lần nữa nhưng cũng không có nghĩa là hạnh phúc sẽ lại đến.

Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh à...

Lại một lần nữa, em sai lầm khi cứ phải dồn mình vào tình thế ấy. Dường như em chỉ là người đến sau và đến quá muộn màng. Anh mang lại cho em niềm vui, cho em niềm hạnh phúc nho nhỏ mỗi ngày, và chính trong anh đã biết chắc chắn rằng, em đã trót thương và trót yêu anh rồi. Anh đã biết, và liệu anh có thương, có yêu em như em đã yêu, một cô gái quá yếu đuối trong chuyện tình cảm. Nhưng hình như không, hình như anh vẫn bị vướng chân, và hình như anh vẫn không từ bỏ được người ấy, người mà anh đã dốc bầu tâm sự với em mỗi khi anh buồn, anh bị tổn thương, mỗi khi anh cần ai bên cạnh.

Anh đến và tâm sự với em, không gian và thời gian lúc đó khiến chúng ta như trở thành một cặp đôi tình nhân vậy, em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nó đang như thế nào. Nhưng rồi, mọi thứ xung quanh và những điều em nghe thấy về anh, nhìn thấy về anh lại khiến tim em đau, đau lắm anh biết không? Dù chúng ta chưa thực sự là của nhau. Nhưng tất cả cứ như mặc định hai ta là của nhau.

Anh à, vậy những lúc em buồn, những lúc em khóc, những lúc em cảm thấy nhớ anh, em cũng muốn tìm anh để nói chuyện, để tựa vào vai anh mà khóc, để được anh ôm trọn vào lòng, liệu anh có sẵn sàng không, giống như người yêu ấy? Vì thực sự, em cũng cần một chốn bình yên, và nơi ấy chính là anh!.