Sẽ không còn ai cô độc nữa
Sẽ không còn ai cô độc nữa
Em không biết mai này sẽ ra sao, nhưng bây giờ, hôm nay, thật ngu ngốc nếu không biết trân trọng từng phút giây của tình yêu này, trong khi có biết bao nhiêu người yêu nhau mà không cách nào tìm đến với nhau được. Em cần anh biết bao!
***
Phòng cô là căn phòng nhỏ nhất trong ngôi nhà tám sinh viên thuê chung. Ngày đầu tiên đi xem nhà, cô chọn nó vì lý do duy nhất: sàn phòng bằng gỗ. Sau khi kê một chiếc giường cá nhân, một chiếc bàn, tủ nhỏ đựng quần áo thì diện tích sàn phòng còn vừa đủ để cô nằm lăn ra, nheo mắt nhìn về ô cửa sổ mở ra khu rừng nhỏ.
Những email sau đó cô viết cho anh đều tần ngần thêm dòng tái bút. Những lúc nằm lăn ra sàn gỗ bóng loáng, nghe mùi vecni trộn lẫn với mùi thời gian mốc rữa, em chỉ toàn nghĩ về anh...
Cô giật mình phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh trên những ngọn cây trong khu rừng nhỏ, đánh dấu bước chân mình bằng bao mùa lá. Khu rừng chuyển màu một cách bình thản, cam chịu. Hồi cô đến đây là mùa xuân, tuyết vừa tan. Những bông hoa dại mọc tràn ở bìa rừng rung rinh như an ủi cô gái nhỏ sắp bật khóc vì cảm giác choáng ngợp bởi những thứ xa lạ. Mới đó mà họ không gặp nhau đã một năm rồi.
Cảm giác lúc ở sân bay, ôm choàng lấy anh và bật khóc đã phai nhạt nhiều trong cô, chỉ còn miên man bảng lảng như sương mù mỗi sớm, biết là có ở đấy nhưng không tài nào nắm bắt. Cô không còn nhớ mình nghĩ gì lúc đó. Lo sợ? Vì xa anh? Hay đơn giản chỉ là nỗi sợ phải rời xa một thứ gì đó quá quen thuộc đến không thể dứt bỏ?! Cô mang máng nhớ vòng tay anh siết thật chặt, bờ môi anh áp vào trán cô run run. Anh trầm tĩnh của ngày thường giờ trở nên bối rối một cách không ngờ.
Giây phút đó, cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ mình có thể hết yêu thương người đàn ông này được.
Đến khi máy bay cất cánh, anh mới nhận ra mình quên nói với em một điều. Anh nói như thế khi họ chat với nhau. Cô hồi hộp gõ "Gì cơ?", lòng nghĩ đến những câu hoa mỹ những người yêu nhau thường nói trước khi xa nhau. Anh quên dặn em đến chỗ transit thì gọi điện về cho anh. Chỉ thế thôi? Cô không giấu nổi sự thất vọng khi gõ những dòng chữ ấy vào cửa sổ chat.
Lúc đấy, anh chỉ nghĩ được có vậy. Anh thèm được nghe tiếng em. Anh trả lời đơn giản, dịu dàng.
Anh là thế. Sự chậm rãi và dịu dàng của anh bao giờ cũng khiến cô hụt hẫng đến tê người, rồi lại xúc động đến rơi nước mắt.
Cô không thân với bất kỳ ai, dù những người ở cùng nhà đều là người Việt. Sự kiêu hãnh, bận rộn khiến họ đối xử với nhau lạnh lùng, có phần xét nét. Có đôi lúc cô cảm thấy dường như họ không phải cùng chung một quê hương, mà đơn giản chỉ là có cùng một thứ tiếng, ngoài tiếng Anh. Lúc mới sang, cô từng bật khóc bao nhiêu lần khi sự cố gắng hòa đồng của mình bị đáp lại là những cái nhìn nghi ngại, khó chịu. Mãi rồi cô cũng quen với việc đó, tìm ra cách trú ẩn an toàn nhất: rúc vào phòng của mình và ở mãi trong đó với những bài luận, những ý tưởng vụn về cuộc sống và cả nỗi nhớ anh đến rợn ngợp.
Không xem tivi chung, những lần đi tắm khuya, những gói miến ăn liền nấu vội trong đêm là cách để cô giảm thiểu số lần gặp gỡ với house-mates của mình. Thế giới cô độc mở ra với cô khá lạ lẫm, hoang mang nhưng cũng đầy thú vị.
Ít lâu sau đó, cô không còn cảm giác buồn bực với những người ở cùng nhà nữa. Thời gian cho cô biết rằng ai cũng cần có thế giới của riêng mình, đôi khi người ta quá căng thẳng với những người xung quanh cũng chỉ vì muốn che giấu nỗi lo sợ về sự đổ vỡ của cái thế giới riêng mong manh ấy mà thôi.
Cô chỉ duy nhất chú ý đến cô gái mảnh khảnh và rất lạ lùng ở sát phòng mình. Chẳng biết tên thật của cô ta là gì, nhưng mọi người gọi cô ấy là Luce. Trực giác cho cô biết Luce là lesbian, soft B, có lẽ. Cô ta đi về thất thường, họ thường gặp nhau ở cửa phòng nhưng ít chào hỏi, tiết kiệm với nhau thậm chí một cái nhìn. Chỉ duy nhất một lần cô nhìn Luce lâu hơn thường lệ, đó là hôm cô ta bỏ quên chìa khóa và mọi người trong nhà đi hết cả. Luce gọi cửa. Cô đang tắm, tất tả mặc áo quần chạy ra mở cửa khi còn chưa kịp dội hết xà phòng trên người. Cô biết đợi thêm vài phút nữa Luce cũng chẳng chết, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy tiếng gọi kia hoảng hốt và thao thiết lắm. Tựa như tiếng thét của người đong đưa trên miệng vực sâu kêu gào một bàn tay ai đó chìa ra, giữ lại.
Luce nhìn sững cô, rồi sực tỉnh đi thẳng vào phòng. Tiếng "Thank you" rơi lại nhẹ như gió.
Sau hôm đó họ vẫn tránh nhìn khi vô tình gặp nhau. Cô hay ngồi suy nghĩ vẩn vơ về cô gái nọ. Dạo này anh ít email cho cô thường xuyên vì bù đầu vào một dự án mới. Cô vẫn chăm chỉ gửi cho anh những email kể vài chuyện linh tinh của ngày, thậm chí không cần biết anh có quan tâm hay không. Hôm nay em đi về trễ, thấy Luce vấn tóc cao, ngồi hút thuốc bên cửa sổ. Phòng khách tắt điện tối om, cái bóng gầy guộc in trên nền trời mờ trông cô đơn lạ lùng. Hốt nhiên, em cảm thấy lo lắng cho cảm xúc của mình, nhưng em không thể cưỡng nổi cái ý nghĩ rằng cô ta trông thật quyến rũ với bộ dạng đó. Em muốn làm bạn với cô ấy...
Lập tức cô nhận ngay email hồi đáp của anh. Anh biết em rất tự tin vào bản lĩnh của mình. Nhưng thật ra tình cảm em rất yếu đuối, vả lại, có những chuyện xảy ra khó dự liệu được. Hãy thật nghiêm khắc với cảm xúc của mình, nghe em?!
Cô nhìn đồng hồ nhẩm đếm rồi chợt ứa nước mắt. Ở Việt Nam bây giờ là ba giờ sáng. Anh lại thức làm việc thâu đêm. Cô từ bỏ ý định kết thân với Luce.
***
Một hôm cô thấy mình lén lút mua một gói Mild Seven ở kiôt bên đường từ trạm xe buýt về nhà. Thật ra sự lén lút đó ở đây rất thừa, nhưng cô vẫn thấy đôi chút ngại ngùng và dấy lên cảm giác có lỗi với anh khi bỏ gói thuốc vào túi xách. Cô trốn vào phòng, vẫn bằng sự lén lút thừa thãi kia, chốt cửa cẩn thận rồi nằm dài xuống khoảng sàn gỗ, đốt điếu thuốc đầu tiên.
Đã bao nhiêu lâu rồi cô không hút thuốc? Dạo trước, những lần quá căng thẳng vì công việc, thỉnh thoảng cô có hút một điếu để dặn mình bình tĩnh. Nhưng từ khi quen anh, thói quen ấy biến đâu mất dạng. Cô nhả khói lên trần phòng tối, bầu trời qua ô cửa lờ mờ những đốm sao mơ.
Đã cả tháng nay bóng đèn trần bị hư, cô chẳng buồn gọi người sửa. Ánh sáng duy nhất chứng tỏ sự sống tồn tại về đêm trong căn phòng này phát ra từ màn hình laptop sáng mờ. Đôi khi cần lục tìm thứ gì đó, cô bật bóng đèn bàn vàng vọt, bàn tay lần mò tìm công tắc trong bóng tối mà chỉ chực khóc. Chưa bao giờ cô thấy cần anh hơn thế.
Gói thuốc vơi nhanh đến điếu cuối cùng chỉ trong vòng không đến một tuần. Cô ngồi bệt dưới sàn, vừa hút thuốc vừa gõ mail cho anh. Dạo này em hút thuốc trở lại. Đừng mắng em. Đôi khi em không biết làm sao để giữ bình tĩnh, khi mà không có anh...
Tàn thuốc rơi xuống sàn gỗ, cô đóng laptop lại, giam mình trong bóng tối và lặng lẽ khóc.
Đáng lẽ cô không nên nhớ anh nhiều như vậy.
Đêm đó, cô thức dậy bởi một cơn khát nước dữ dội. Tưởng như bao nhiêu sa mạc khô cháy đều tụ về chắn ngang cổ họng cô. Quờ tay phát hiện chai nước trên đầu giường đã cạn veo, cô uể oải lê xuống phòng bếp, mở tủ lạnh. Các giác quan bắt đầu sống lại. Cô nhận ra mình vừa trải qua rất nhiều ác mộng.
Rồi bỗng nhiên, có cái gì xui khiến cô ghé mắt qua phòng khách trước khi về phòng. Cảnh tượng đêm hôm nào đó lại tái diễn: Luce đang ngồi hút thuốc một mình bên cửa sổ. Cô nhìn sững sờ, không hay mình vừa đánh rơi chai nhựa rỗng trên tay. Chưa ngủ sao?
Cô gái kia giật mình quay lại, hơi ngỡ ngàng một chút khi thấy cô, quẳng ra câu nói thứ hai sau một năm ở chung nhà, rồi lại quay đi. Cô không cưỡng lại được việc nhẹ nhàng đi đến chỗ Luce ngồi, rồi trèo lên bệ cửa sổ, ngồi bên cạnh cô ta. Luce chìa cho cô gói thuốc, giọng khàn khàn: "Đừng nói với tôi là cậu không hút thuốc". Cô nhìn Luce đầy ngạc nhiên. Cô ta cười khẩy: "Tôi từng thấy cảnh cậu nhìn trước ngó sau rồi vất bao thuốc rỗng vào sọt rác.