Old school Swatch Watches
Anh và cô

Anh và cô

Tác giả: Sưu Tầm

Anh và cô

Cô trễ kinh 3 ngày. Mừng quýnh, cô vội mua que thử. 1 vạch. Cô tự nhủ chắc còn sớm quá nó chưa lên. Cô thay những đôi giày cao gót bằng đôi giày bệt. Cô thay chiếc quần tây ôm sát bằng chiếc quần thun thoải mái hơn. Cô đi đứng nhẹ nhàng. Cô lên mạng tìm cả 10 trang giấy về những việc nên hoặc không nên khi mang thai thời kì đầu.


***


Anh và cô


Anh


Không biết tự bao giờ, anh lại thích đi bar. Anh thích ngồi đấy xem người ta lắc lư điên cuồng trong tiếng nhạc ầm ĩ. Đến lúc nào đó, thần kinh không chịu được nữa, anh sẽ ra, vẫy một chiếc taxi, về cái nơi người ta gọi là nhà, leo lên chiếc giường đôi thường vắng một người, ngủ một giấc mà không kịp suy nghĩ bất kì vấn đề gì. Đêm nay, cũng như bao đêm khác trong gần nửa năm nay, anh lại ngồi đây, nhả từng làn khói thuốc, ngắm thiên hạ quay cuồng trong những đoạn nhạc giật dữ dội. Anh gọi thêm một li rượu, chàng phục vụ nhìn anh ái ngại:


- Hôm nay, anh uống quá nhiều rồi.


- Cứ rót đi. Đêm qua tôi lại mất ngủ.


Người phục vụ làm theo một cách miễn cưỡng. "Có lẽ anh ta đang cần nó."



Đây là lần đầu tiên cô đi bar. Vừa tới cửa, đôi mày khẽ nhíu lại. Với cô, nó ồn ào, náo động chẳng khác gì một cái trại tâm thần. Nhưng cô vẫn bước tiếp vì một mục đích riêng. Cô đảo mắt nhìn mọi người. Họ đang nhảy, đang lắc, đang hú hó gì đó với nhau. Ở quầy rượu, có một vài người, nhưng hầu hết đã có đôi có cặp. Rồi cô nhìn thấy anh, người đàn ông đang nhả những làn khói thuốc đầy suy tư. Sửa lại bộ váy chỉ đủ che lấy nửa thân hình, cô hít một hơi thật sâu, tiến lại gần.


- Chào anh!


Anh nhìn cô, nhếch mép cười. Cô ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, cố tình bắt chéo cặp chân thon dài lên cao, gọi một li rượu và uống cạn. Cô gọi tiếp một li nữa, lại uống cạn. Cô uống cạn đến li thứ tư như thế, một bàn tay chặn cô lại.


- Rượu uống thế không có vị gì đâu.


- Anh nghĩ uống trong phòng sẽ có vị hơn không?


Cô nhìn anh thách thức. Anh nhìn cô một lúc, nhếch môi cười.


- Cô thích thế à?


- Với một điều kiện.


- Gì?


- Không dùng bao.


Anh phá lên cười.


Anh


Anh đến cơ quan trong bộ áo quần ngày hôm qua và một mớ những thắc mắc ở trong đầu. Đêm qua anh đã ngủ, say đắm và đê mê trong da thịt của một người đàn bà khác, không phải người đàn bà anh hay gọi là vợ. Anh nhớ đến xấp tiền để lại trên gối. Và cả giọt máu đỏ thẫm vương trên chiếc ra giường trắng tinh. Hình ảnh đó cứ ám ảnh lấy anh. Một cô gái mồi chài một người đàn ông mới gặp lần đầu ngủ với mình rồi quẳng cho anh ta một xấp tiền. Một cô gái hư hỏng còn trinh!


- Này! Một bàn tay ai đó lay nhẹ bờ vai anh.


- Gì thế?


- Gọi hồn mày về nhanh. Chuẩn bị tiếp đoàn khách từ Đà Nẵng vào kìa. Mà em nào thế?


- Em nào?


- Em nào lấy mất hồn mày ấy?


- Bậy bạ. Họ đến rồi kìa.


Anh trịnh trọng bắt tay vị trưởng đoàn đã luống tuổi. Rồi ngạc nhiên đến sửng sốt nhìn cô trợ lý đi cùng. Cô ta nhìn anh, khuôn mặt lãnh cảm.



Cô không biết làm thế nào để mình có thể vượt qua buổi tiếp xúc sáng nay. Người đàn ông ấy sao là đối tác của đoàn cơ chứ? Anh ta sẽ nghĩ gì về cô? Và liệu cái hành động lăng lòa của cô tối hôm đó có làm ảnh hưởng đến hoạt động của đoàn không? 1 tháng làm việc. Cô phải chạm mặt anh suốt 1 tháng nữa sao? Cô khẽ đưa tay xoa bụng. Nhắm mắt cầu nguyện trong ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng của thành phố này.


Anh


Sau phút giây thảng thốt gặp gỡ ban đầu ấy, anh càng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ngạc nhiên vì cái thái độ thản nhiên đến không ngờ của cô. Đôi khi anh cũng ngờ vực, không biết cô gái trong bộ áo dài trắng đang đứng thuyết giảng đầy tự tin trên bục kia và cô gái trong bộ váy đỏ cúp ngực nóng bỏng tối hôm đó liệu có phải là một. Không, chắc chắn là một. Bởi đôi mắt ấy, đôi mắt đen u uẩn ấy, anh vẫn chưa thể quên.



Không ít lần cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô. Cô lảng tránh ánh mắt nửa tò mò, nửa trìu mến đó. Không ít lần vì công việc hai người phải chạm mặt nhau, phải cùng nhau làm việc đến khuya. Không ít lần khoảng cách giữa họ đủ gần để cô hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô. Hương thơm mạnh mẽ ấy xâm chiếm trí óc cô. Hương thơm ấy, nụ cười ấy, hơi thở nóng hổi ấy chưa bao giờ cô quên kể từ đêm trước nhưng cô không cho phép mình nhớ. Cô sợ yêu.


Cô trễ kinh 3 ngày. Mừng quýnh, cô vội mua que thử. 1 vạch. Cô tự nhủ chắc còn sớm quá nó chưa lên. Cô thay những đôi giày cao gót bằng đôi giày bệt. Cô thay chiếc quần tây ôm sát bằng chiếc quần thun thoải mái hơn. Cô đi đứng nhẹ nhàng. Cô lên mạng tìm cả 10 trang giấy về những việc nên hoặc không nên khi mang thai thời kì đầu.


Anh


Những ngày cuối cùng của dự án thật bận rộn. Nhâm nhi tách cà phê để đánh bại cơn mệt mỏi giữa trưa, anh bất chợt thở dài. 3 ngày rồi không về nhà mà vợ vẫn không điện thoại lấy 1 lần. Anh cười buồn, chắc giờ cô ấy đang say sưa mua sắm ở một trung tâm thương mại hay cười nói huyên thuyên với đám bạn ở một khu spa nào đó. Hay đang....? Nghĩ đến đấy, hình ảnh người vợ của mình đang ôm ấp một người đàn ông khác ngay trên chính chiếc gường cưới mà anh chứng kiến mấy tháng trước lại ùa về khiến thái dương anh giật mạnh. Anh xoa bóp vầng trán để xoa dịu cơn đau đầu đã hành hạ anh suốt mấy tháng qua.


Ngày đó, vợ anh là cô hoa khôi xinh đẹp của trường. Anh đã làm biết bao bài thơ tình tặng nàng. Anh dồn hết tiền lương làm thêm của 3 tháng trời chỉ để mua tặng nàng chai nước hoa nàng thích. Anh dầm mưa đứng đợi trước cửa chỉ để tặng nàng món quà đó. Nhưng nàng vẫn chẳng mảy may để ý bởi xung quang nàng có bao chàng trai hào hoa, phong nhã theo đuổi. Rồi cái tin nàng theo người tình bỏ học khiến tim anh rụng trời. Anh thương nàng, thương cho giấc mộng đại học còn dở dang và thương cả cho trái tim tan vỡ của mình. Mọi chuyện có lẽ đã sớm kết thúc nếu không có buổi chiều hôm ấy. Anh nhìn thấy nàng thất thần giữa con đường mưa. Nàng gục đầu vào vai anh òa khóc. Nàng bảo vừa bị người tình bỏ. Một thời gian sau, anh cưới nàng. Họ đã có cả một khoảng thời gian hạnh phúc với một ngôi nhà nho nhỏ. Chỉ có điều, ngôi nhà nhỏ ấy mãi mãi vắng tiếng trẻ thơ. Ngày nàng chìa trước mặt anh tờ giấy kiểm tra sức khỏe, anh đau đớn đến tận cùng.