Rơi tự do

Rơi tự do

Tác giả: Sưu Tầm

Rơi tự do

(Admin - " Chuyện đời sinh viên")


Tôi đang thích một cô gái. Thích ngay sau lần đầu gặp gỡ, thích ngay cả khi không biết tên của nàng. Tôi gọi nàng là " Rơi tự do".


***


Tôi gặp "Rơi tự do" lần đầu ở thư viện. Vốn dĩ trong suốt 3 năm học đại học của mình, tôi chưa từng bước chân lên thư viện, chẳng hiểu sao, chỉ cần nghe thấy 2 từ " thư viện" tôi đã cảm thấy buồn ngủ rồi. Thử tưởng tượng mà xem, bạn ngồi trong một cái phòng lạnh, xung quanh là những kệ sách cao chất ngất đủ thể loại và màu sắc, không khí thì yên tĩnh đến khó chịu, chỉ có tiếng lật giở từng trang sách rất khẽ. Không tiếng nhạc, không nói cười to, không chuông điện thoai, cả một mớ quy tắc kèm theo. Tất cả đều vô cùng nhàm chán. Nhưng tôi đã gọi 5 cuộc liên tiếp mà con nhỏ Đông không chịu bắt máy. Thế là cuối cùng, tôi cũng đành bước chân vào chốn " nhân gian tĩnh lặng" ấy.


Rơi tự do


Phải đi lại khó khăn lắm để không gây ra quá nhiều tiếng động. Trong thời điểm sắp thi cuối kỳ đầy nhạy cảm này, mấy mọt sách, mấy "sát thủ học bổng" của cả khoa đang tụ tập hết ở đây, họ đều tỏ vẻ ngạc nhiên rõ rệt khi nhìn tôi. Hẳn là thế rồi, chính tôi cũng còn thấy ngạc nhiên nữa. Sau một hồi, tôi phát hiện ra Đông đang nằm gục trên mặt bàn, gần khu giá sách Kinh tế. Mái tóc ngắn vàng hoe rối bù, cái kính mắt mèo vốn được cưng chiều nay vứt gọn lỏn bên cạnh một chồng sách dày cộm đủ thể loại.


"Chà, lên thư viện học là thế này đây, ra là lên để ngủ điều hòa mà!" - Tôi lầm bẩm. Khẽ lay vào vai nhỏ bạn. Không thấy chút hồi đáp.


- Này, Đông Đông! - Tôi ghé sát vào tai Đông, thì thào. Vẫn không hề có phản ứng.


- Này, này... . Tôi lay mạnh hơn. Nhỏ bạn chợt giật mình. Bật phắt dậy.


- Ahhhh, Sao thế ế ế....???


Tiếng hét phá tan cái không khí im ắng lạnh lẽo vốn có. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Sau khi hét lên theo bản năng như thế, Đông mới nhận thức được mình đang ở đâu. Cô nàng vội vàng cúi gập xuống, xoay người tứ phía, miệng lẩm nhẩm xin lỗi mọi người, và nở nụ cười gượng gạo.


- Sao cậu lại lên đây? - Đông quay sang phía tôi, thì thầm rất khẽ, nhưng vẫn đủ để tôi thấy cả cơn tức giận to đùng.


- Gọi mãi mà cậu không nghe máy. Về thôi, tối nay mình có ca làm thêm ở Mio's Coffee.


Đông hoảng hốt nhìn đồng hồ, khuôn mặt phụng phịu: " Oh, Đã muộn thế này rồi cơ! Mình ngủ quên mất. Làm sao đây, mình chưa làm xong bài tiểu luận. Cậu tìm giúp mình mấy cuốn nữa để mượn chúng về, tối nay mình làm nốt nhé!"


Tôi loay hoay với đống sách được xếp ngay ngắn trên kệ. Thật kỳ lạ là làm sao một môn học lại có nhiều sách tham khảo, nhiều loại giáo trình, đề cương, tài liệu đến như vậy. Đến việc ngồi đọc tên hết mấy cái cuốn sách này cũng phải mất nửa tiếng rồi. Ngay cuốn giáo trình, tôi còn chưa (thèm) đọc hết, làm gì có thời gian mà lên thư viện đọc mấy cuốn sách này chứ.


- Này cậu! Cậu giúp mình lấy cuốn Rơi tự do này với!


Một giọng nói đầy nhẹ nhàng và dịu dàng cất lên.Thật kỳ diệu là ngay chính cái giây phút khi tôi quay sang, hình ảnh của cô nàng đã in sâu trong tâm trí tôi một cách mãnh liệt, giống như có một tia lửa điện vừa rẹt qua. Một cô gái nhỏ nhắn, nổi bần bật với chiếc áo len họa tiết tuần lộc màu xanh rêu, cái khăn len to sụ màu vàng nhạt, mái tóc đen xõa ngang vai, gương mặt toát lên vẻ ngây thơ và trong sáng. Cô bạn nhìn tôi, và mỉm cười. Đôi mắt cười như che đi cả thế giới bận rộn.


Trở về với cuốn sách " Rơi tự do". Tôi tiến lại gần cái kệ sách theo yêu cầu của nàng. Nhón tay với cuốn sách ở góc trái kệ trên cùng, nhẹ nhàng lôi gáy sách ra. Lộp... cộp...cộp... từng cuốn sách trên ngăn kệ ấy cũng cứ thế mà rơi tự do xuống sàn nhà, từng cuốn, từng cuốn, cứ như trò domino vậy. Thư viện quả thật là một nơi đáng sợ. Tiếng động vừa phát ra, đã ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mọi người đều nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Cô thủ thư chạy vội về phía chúng tôi, gương mặt hằm hằm " sát khí ". Cả tôi và cô bạn đều vô cùng hốt hoảng, vội vàng cúi xuống lượm mấy cuốn sách đang tung tóe trên sàn nhà, rối rít xin lỗi.


- Tại sao lại không cẩn thận vậy chứ! Cậu nhìn xem, cậu đã làm gì với đống sách quý hóa này của tôi! - Cô thủ thư đầy nghiêm nghị.


- Em xin lỗi cô ạ! Do em đã sơ ý! - Tôi nhìn cô, vò đầu cười trừ.


- Cậu ấy lúc nào cũng hậu đậu vậy đấy, cô tha cho cậu ấy đi ạ! - Đông ở trong góc cũng chạy vội ra theo tiếng động bất thình lình ấy, cười nhăn nhở với cô thủ thư. Có vẻ cái vẻ nhăn nhở ấy của Đông hiệu quả thật. Những nếp nhăn giận dữ trên gương mặt cô dần giãn ra. Cô chăm chú nhìn theo từng cuốn sách chúng tôi xếp ngay ngắn lên kệ cho đến quyển cuối cùng rồi mới đi về chỗ ngồi.


- Mình xin lỗi nha! - Cô bạn quay sang lí nhí với tôi.


- Có gì đâu! - Tôi cười xòa, đưa cuốn Rơi tự do của Joseph Eugene Stiglitz trên tay cho cô nàng.


- Về thôi Minh, chẳng phải cậu có ca làm thêm sao?


Đông lại ở đâu xuất hiện theo phong cách " vô duyên" vốn có từ trước đến nay, quàng tay qua cổ, lôi tôi đi xềnh xệch, khiến tôi không kịp nói lời chào tạm biệt cô nàng, không kịp hỏi lớp cô nàng học.


***


Đã 2 tuần nay, kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy. Tâm trí của tôi lơ lửng theo từng nỗi nhớ miên man. Đông cứ gào ầm lên nói tôi điên rồi, làm sao lại có thể thích một cô gái khi mới chỉ gặp qua quýt một lần được chứ. Nó nói rằng chẳng có chút ấn tượng gì với " Rơi tự do " của tôi hết. Thế là giận nhau. Mà giận thật, đã 1 tuần nay con nhỏ không thèm ngồi chung bàn với tôi nữa. Tôi cũng giận, giờ tan học không thèm chờ nó về cùng nữa. Nó là đứa bạn thân nhất của tôi, tại sao nó lại không đứng về phía tôi khi trái tim tôi lần đầu biết rung động chứ. Tại sao nó không thể ủng hộ tôi, giúp tôi tìm " Rơi tự do", dù sao, đấy cũng đâu phải việc gì khó khăn cho lắm khi chúng tôi học chung một trường, mà nó và nàng lại đều yêu cái thư viện như vậy chứ.


Đúng rồi! Chính là cái thư viện. Tại sao tôi có thể lang thang tìm kiếm khắp trường mà lại bỏ qua cái thư viện được nhỉ. Ngay khi phát kiến được đưa ra, chưa vui mừng nổi 3 giây, tâm trạng lại nhanh chóng lao xuống dốc. Tôi không hề muốn bước chân vào cái nơi đáng sợ đó nữa. Nghĩ đến vẻ mặt đầy xét nét và hậm hực của cô thủ thư ngay khi vừa mới bước vào căn phòng đó đã khiến tôi rùng mình. Chưa kể đến cái bầu không khí ngột ngạt trong không gian đầy tính tri thức ấy khiến tôi thấy buồn ngủ.


Ngó xuống phía cuối lớp, nhỏ Đông đang một mình chăm chú đọc sách trong giờ nghỉ trưa. Thật đúng là mọt sách mà. Học giỏi mà vẫn còn giận dỗi đầy trẻ con, cố chấp và ngang bướng với tôi như vậy thì học giỏi để làm cái gì cơ chứ.


Tôi vứt bịch sữa chua lên men vị dâu mà Đông thích nhất lên mặt bàn. Con nhỏ đáng ghét còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn tôi lấy một cái. Vậy mà chả hiểu sao tôi lại có thể thân thiết với nó suốt 3 năm qua được chứ. Cố nhẫn nhịn, tôi lân la ngồi xuống bên cạnh.


- Này Đông Đông.