Polly po-cket
Kí ức...

Kí ức...

Tác giả: Sưu Tầm

Kí ức...

Cuộc sống như vậy thì thật là hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào. Nhưng cứ khi nào mà trái tim biết loạn nhịp là khi ấy mọi thứ sẽ rối tung lên.


***


 


Qua thật nhiều năm rồi. Hôm nay tôi ngồi đây và bắt đầu cầm cây viết, viết lại những dòng cảm xúc của một thời đã qua. Với tôi đã qua chỉ là việc ám chỉ về mặt thời gian, còn thực sự nó chưa bao giờ xa với tôi. Nó luôn ở rất gần, như thể tôi có thể đạp lên những chiếc lá khô giòn trên sân trường.


Kí ức...


Khi ấy tôi đang học năm cuối tại một trường chuyên cấp III. Ngôi trường tuy được sửa sang nhưng vẫn mang dáng vẻ cổ kính vì đã được xây dựng hơn 40 năm. Một khuôn viên rộng lớn được bao quanh bởi tường vôi, và có những cái ô vuông cách vị trí mặt đất khoảng 160 cm. Chắc có lẽ để tạo điều kiện cho những học sinh đi trễ có thể nhòm vào trong trường nếu không muốn trình diện cái mặt ở chỗ cổng bảo vệ. Hay là để cho mấy người con trai nghịch ngợm có cơ hội để trèo ra trèo vào với cái bức tường cao khoảng hơn 2m gì đó.


Nếu tôi là họa sĩ, tôi sẽ vẽ ngôi trường tôi giống một bức tranh thủy mạc . Phía trước trường tôi có một dòng sông chảy qua, dòng sông hiền hòa, cũng bên lở bên bồi hẳn hoi. Rồi trước khi đến con đường ngay trước  cổng trường là một khoảng đất thấp hẳn xuống. Tôi chẳng biết nó có phải là đất bồi của dòng sông không nữa. Nhưng cái khoảng đất kéo dài đó chính nó làm tôi thích thú. Những cây dương xỉ mọc tràn khắp bìa nước. Rồi nào là hoa đồng nội, hoa trinh nữ, và những cây cỏ dại khác mà tôi chỉ biết được một cơ số cây thôi. Đó là nơi mà chúng tôi lấy cỏ để trồng vào sân trường. Cũng là nơi chúng tôi lấy lá cây ép vào trang vở. Có khi tôi lấy cả rêu để ép nữa đấy.


Nhờ dòng sông đó mà gió mỗi khi thổi cũng mát rượi hơn là sự tưởng tưởng. Con đường đến trường của tôi thì đẹp miễn chê luôn. Nếu đi đường vòng tôi sẽ đi bộ khoảng 5 phút. Đó là sự thích thú khi đi dưới những tán phượng. Nhìn những gốc cây lớn cỡ đó tôi đoán tuổi của mấy cây đó chắc phải bằng tuổi của bố mẹ tôi rồi. Lớn thật. Những chiếc lá nhỏ màu vàng cứ nhẹ nhàng bay trong gió. Mỗi khi cơn gió nào ùa qua là phải dùng tay để phủi những chiếc lá còn sót lại trên người, trên tóc. Nhưng đấy chỉ là con đường mà tôi sẽ đi qua khi tôi muốn thuê truyện tranh về đọc thôi, hoặc là tôi sẽ đi chợ. Băng qua một cây cầu lớn. Với tôi khi ấy vậy là lớn. Từ xa nhìn nó thật đẹp. Ngày ngày bao nhiêu là xe cộ và các lớp học trò đi qua nó.


Tôi ở trong khu tập thể giáo viên, nó cũng thuộc khuôn viên trường, nhưng được ngăn cách bởi bên ngoài bằng bức tường thành cao hơn cả bức tường của trường và dày hơn, có hẳn bậc để lũ trẻ chúng tôi có thể bám vào và trèo lên. Phía ngoài là những thửa ruộng, được trồng bắp  và đậu phộng.  Bên ngoài là cả một thế giới mới với tôi, có mùi thơm của hương bắp, tôi thích nhìn lúc đậu phộng nở hoa màu vàng, khi bắp trổ bông. Tôi thích nhìn nó lớn lên từ lúc còn nhỏ đến khi người ta thu hoạch chỉ còn trơ lại gốc, với những chiếc lá héo úa và màu đất cằn chuẩn bị được chăm sóc cho đợt sau. Tôi những tưởng như mình là người trồng cây vậy.


Phía áp sát nhất với trường học là một cái hồ ngay trước nhà tôi. Mỗi buổi chiều tôi thường ra cái gốc gạo già, có cái rễ bò ra hẳn hồ đủ chỗ cho 3 người ngồi câu ở đó. Chắc bọn cá không biết tôi thích ngồi ở đó nên hay tới cho nên mỗi lần câu tôi đều câu được rất nhiều. Đôi khi không nỡ làm nó chết tôi lại đem thả vào một cái giếng khơi ở gần đó. May thay cái giếng chẳng ai dùng và nó cũng đủ rộng nếu không chúng lại chết đói vì chẳng có chỗ để ở, chẳng có gì để ăn.


Khi cơn bão đi qua làm mấy cây bạch đàn và xoan bị đổ xuống tôi và mấy nhóc ra đó chơi trò bập bênh. Tôi thích thú nhảy chân sáo mỗi ngày đi học với đôi giày màu hồng, tông xiệt tông với cái ba lô con thỏ màu hồng mà chị tôi mua cho tôi gửi về từ Sài Gòn.


Tôi cũng có một cô bạn thân hẳn hoi, ngồi cạnh tôi ngay trong lớp học. Mỗi khi  tiếng trống ra chơi tôi vẫn hay rủ bạn chạy ùa về nhà để nghe nhạc rap với tôi. Thời đó tôi mới biết đến nhạc rap và tôi thích thú khi chia sẻ với bạn tôi. Bạn ấy lớn hơn tôi nên khi chơi trò oẳn tù xì để xem đứa nào phải cõng đứa nào sang trường, tôi luôn cố gắng để chiến thắng.


Tôi thích thú với cái sân vận động, ở đó có cái xà đơn. Tôi chả bao giờ lên nổi một cái vì tay tôi quá yếu. Nhưng mỗi khi nô đùa với chú chó REX bị nó dồn đến đường cùng tôi cũng đủ tự tin để nhảy lên nắm thật chặt cái xà ngang, nhưng cũng mau chóng bị rớt xuống. Nó lao vào liếm cái mặt của tôi. Tôi ghét nó làm như vậy lắm nên mỗi khi như vậy tôi giả vờ giận giỗi hét lên, dọa không chơi với nó nữa. Nó vừa đứng vừa quẫy đuôi. Chả hiểu nó có biết tiếng người hay là nó ăn mừng chiến tích của nó. Ai bảo nó lớn và khỏe hơn cả tôi.


Cuộc sống như vậy thì thật là hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào. Nhưng cứ khi nào mà trái tim biết loạn nhịp là khi ấy mọi thứ sẽ rối tung lên.


Kí ức...


***


Một buổi sáng tôi đang kéo cái ghế ra hiên ngồi. Tôi hưởng thụ trong bộ váy mát mẻ, khẽ nheo mắt nhìn xem có phải con cá nào vừa quẫy nước hay là con chim bói cá màu xanh vừa chộp được một em. Trời thu xanh ngát mấy tầng mây. Tiết trời thu thật mê li con gà ri. Tôi mơ sau khi học hết đống sách này tôi sẽ ngồi tập vẽ. Đang khi tôi rất chi là phiêu thì giật mình vì một bộ đồ đen di động ngay trước mặt tôi. Tôi hơi hoảng hốt.


À, là một người đẹp trai. Không phải là học sinh trường này rồi. Tôi ngồi im chẳng dám ho he. Anh ta vừa cẩm báo vừa đọc. Nhìn ghét thế nhỉ? Mặc kệ đi. Nhưng cái sự tò mò của tôi nó vừa thức giấc rồi. Buổi chiều hôm ấy thấy anh chàng đó đi đá banh ở cái sân cỏ mà tôi thích. Chả sao cả. Hôm nay mình đang ngồi câu cá mà. Tôi giả vờ gọi thằng Tũn nhà một giáo viên khác đi ra coi đá banh, kế hoạch câu cá phá sản. Anh này có cái đùi to hơn cả Roberto Carlos, chắc là tại mấy anh kia chân ốm nhòm chứ làm gì mà đá hay hơn cả anh Ro của mình. Hí hí.


Đến giờ đi ăn rồi. Ngày ấy tôi không biết nấu ăn nên đi xuống nhà cô ở dãy sau ăn cùng. Đằng nào cũng thế tôi không phải nấu, chẳng phải rửa chén đĩa, lại có thêm thời gian ''cầy'' nữa. Tôi chợt phát hiện ra anh ta ở ngay dãy sau nhà mình, là cháu của 1 giáo viên ở cùng dãy với tôi. Tôi ở một mình trong cái nhà rộng thêng thang bằng hai căn phòng ghép lại. Kể ra tôi cũng hơi ngạo mạn với những cái gì tôi đang có. Vì tôi thông minh, tôi nỗ lực, tôi được mọi người yêu quý. Và nhất là tôi không chơi thân nhiều với cô của anh ấy. Vì đơn giản cô ấy mới chuyển đến đây. Anh cũng ở một mình nên hình như cũng hay đi ăn cơm ở nhà cô của anh ấy. Thi thoảng lại qua chỗ tôi bị tôi nhìn thấy.


 


Từ khi anh ta tới, bọn trẻ con thích chơi với anh ta. Ngay cả con nhỏ trùng tên với tôi, ốm nhắt ấy mọi ngày vẫn chạy lại nhéo má béo của tôi giờ cũng đang đá cầu cùng nhau kìa.