Khách trọ bí mật
Khách trọ bí mật
Một người bạn bí ẩn - một câu chuyện bất ngờ - một người không bao giờ quên...
1. Trở về nhà từ lớp luyện thi vẽ kiến trúc, Quân rẽ sang đoạn đường ngược chiều. Việc này xảy ra không thường xuyên, nhưng tựa như thâm nhập vào trò chơi căng thẳng, không thể đoán trước điều gì sẽ ập đến một khi bắt đầu hành động phạm lỗi. Cuối đường, mảnh trời tam giác hiện ra giữa các vòm cây đang biến màu một cách đáng kinh ngạc, từ sáng xanh sang óng đỏ rồi tím thẫm lại. Nhiều ốc gió cuốn xoáy cát khô và lá mục trên vỉa hè. Những con chim thảng thốt bay thấp náu dưới mái hiên. Sắp mưa. Một bàn tay vô hình vặn dây cót, đẩy các chuyển động lao nhanh hơn ..
Chính vào thời điểm ấy, mắt Quân đột ngột bắt được tín hiệu đỏ bên phải con đường. Nguy hiểm băng ngang mũi chiếc ô tô, xe cậu đến rất gần tín hiệu đỏ. Đó là quả táo lớn đặt ở ngăn lưới ngoài cùng chiếc ba lô lớn.Chiếc ba lô trĩu một bên vai cô gái đứng bất động trên vỉa hè. Trạc tuổi Quân, không hơn, nhưng dáng vẻ cô ta điềm tĩnh và đơn độc khác thường. Giữa đám đông hối hả trốn chạy cơn mưa, cô ta hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc. Đột nhiên, giọng Quân vang lên, chính cậu cũng không ngờ:
- Hi! Bạn có cần tôi giúp không?
Cô gái ngoảnh nhìn, lấy lại bình tĩnh sau cái giật mình nhẹ:
- Tôi cần một nơi ẩn náu, vào lúc này!
Không kịp ngạc nhiên, suy tính chớp nhoáng vụt qua đầu Quân:
- Gia đình chúng tôi có một căn hộ chung cư cho thuê, hiện đang bỏ trống!
- Tôi sẽ trả đủ tiền - Cô gái nói nhanh! - Nhưng tôi cần được giữ bí mật!
- Được. Tôi đưa bạn đến nơi đó. Lên xe đi! - Quân nói, dường như tất cả diễn biến kỳ quặc này đã lập trình trước, trong một ngẫu nhiên bí ẩn.
Cô gái ngồi sau xe Quân, giữ khoảng cách, im lặng. Xe ra khỏi đoạn đường ngược chiều, cô chợt nói khẽ: "Chạy nhanh nữa lên, Quân!". Cậu ngạc nhiên: "Bạn biết tên tôi ư?"."Phù hiệu áo.Chúng ta cùng tên. Tôi là Thư Quân!". Không nói gì thêm, Quân chăm chú vào tay lái. Mưa bắt đầu rơi các hạt nước to và nặng.Nhưng Quân không lưu tâm.Bên trong cậu, nỗi căng thẳng lẫn bàng hoàng bắt đầu hiện lên.
2. Trận mưa chuyển thành một cơn bão khi Quân về đến nhà. Ướt át và cóng lạnh, cậu tái nhợt. Người nhà nhìn cậu, ngạc nhiên: "Con ốm sao?". Treo chiếc ống gỗ đựng bài vẽ lên vách, Quân nói khẽ, khó chịu: "Vâng, gần như vậy. Con muốn được một mình!".Người lớn nhìn nhau, lặng thinh, phản ứng tôn trọng tế nhị trước hành động khác thường của một chàng trai tuổi mười bảy.Quân vào phòng, đóng chặt cửa. Mặc dù Will Young là đĩa nhạc yêu thích, mặc dù các bài tập tin học phức tạp thật đáng say mê, thì những điều vừa xảy ra trong vài giờ trước vẫn là ấn tượng quá mạnh ..
Khi Quân mở khoá căn hộ chung cư và bật đèn sáng, cô gái lạ giữ nguyên vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Tuy nhiên, bước vào bên trong căn hộ trống, tháo ba lô xuống, đột nhiên cô run lập cập. Bối rối, Quân chỉ cho cô ta chiếc ghế dài duy nhất trong phòng: "Có lẽ nó cũng là cái giường bạn nằm tối nay ..". "Vậy tốt lắm rồi - Thư Quân nở nụ cười nhợt nhạt - Ban nãy, tôi đã nghĩ mình phải ngủ ở trạm xe bus hoặc trong công viên".
Quân đưa cho cô chai nước mang theo khi đi học thêm. Cô uống từng ngụm lớn, bớt run rẩy. Ngồi im lìm ngay dưới đèn, cô gái giống một bức tượng trầm tư với mái tóc kỳ lạ, phía trước cắt ngắn giữa trán và phần đuôi dài buộc chặt sau gáy.Quần áo của cô gây ấn tượng thanh nhã, một phần bởi vóc dáng người mặc khá cao, mảnh khảnh.Cô mang đôi giày đắt tiền, hiệu Rebok, màu xám xanh buộc dây, còn khá mới, loại dành cho người đi bộ.Bỗng cô ngước lên, bắt gặp đôi mắt quan sát của Quân.
- Tối mai, và nhiều ngày tiếp theo, bạn sẽ nghe mô tả về tôi trên ti vi. Trong mục tìm người mất tích - Cô nói chậm rãi.
- Bạn trốn nhà đi, đúng chứ? - Quân hỏi.
- Đúng! - Thư Quân gật nhẹ - Lúc này tôi chưa thể nói lý do. Nhưng tôi không làm điều gì xấu. Bạn phải tin tôi.
Quân bước tới cửa sổ, mở tấm màn ngăn gió.
- Đừng làm vậy - Tiếng kêu thảng thốt - Nhỡ ai đó nhìn thấy!.
Quân nhún vai:
- Nhìn thấy? Trừ phi người theo dõi sử dụng trực thăng. Chúng ta đang ở tầng 12 chung cư". Điện thoại dưới gầm ghế reo đột ngột. Đôi vai cô gái co rúm. Nhưng chỉ là ai đó quay nhầm số.
Quân gác máy, nhắc:
- Nếu tôi gọi, sẽ có hai hồi chuông báo hiệu. Ngoài ra, đừng nhấc điện thoại, bởi rất có thể đó là ba má tôi
- Tôi hiểu. Thậm chí, tôi không được lên tiếng nếu ai đó gõ cửa - Ánh nhìn Thư Quân lơ đãng - Nhưng lúc này thì tôi quá đói!. Quân xuống cửa hàng tạp hoá tầng trệt, mua vài hộp mì và mượn ấm đun nước điện. 9 giờ tối, Quân xách ống bài vẽ rời căn hộ.
Cô gái bước theo ra cửa, đặt vào tay cậu quả táo đỏ:
- Bạn sẽ không nói với ai về tôi, phải không?
- Tôi đã hứa - Cậu thoáng nhíu mày.
- Cảm ơn bạn, Quân! - Cô gái thầm thì.
Một hạt nước mệt mỏi mấp mí khoé mắt nâu lần đầu tiên cậu nhìn sâu. Trong thang máy xuống nhà gửi xe tầng hầm, Quân soát lại tình thế lạ lùng và nguy hiểm mình vừa mắc vào. "Mình có thể bỏ mặc bạn ấy trên hè phố! Ra sao nếu ba má phát hiện một cô gái hoàn toàn xa lạ trốn trong nhà?".Chuỗi suy nghĩ đẩy cậu lún sâu vào trạng thái âu lo, rồi chuyển thành nỗi sợ hãi sắc nhọn.
.. Quân đặt quả táo trên máy tính. Quả táo đỏ óng, một tín hiệu toả sáng. The long and winding road, bản nhạc cũ Will Young hát lại vang lên tuyệt diệu. Làm hết bài tập tin học, Quân mở hộp thư, kiểm tra e-mail. Một tin nhắn kèm hình vẽ gửi đi từ Nhi, cô nàng dễ thương cậu để ý lâu nay. Nhi khoe có chiếc mũ mới. Quân không trả lời dòng chữ ngộ nghĩnh nông nổi trước kia vẫn khiến cậu mỉm cười thú vị một mình.
***
3. Thường xuyên ở nhà, căng thẳng lắng nghe các trao đổi giữa ba má, giật thót người mỗi khi nghe cụm từ nhà cho thuê là tình trạng hiện nay của Quân. Ba má hơi ngạc nhiên nhưng đồng ý khi cậu đề nghị để mình cậu trông nom căn hộ chung cư cho đến khi tìm được người cho thuê mới. Tại lớp học, giữa các khoảng lặng của bài giảng, nỗi lo âu xuyên qua Quân bằng ý nghĩ giờ này Thư Quân đang làm gì, có ai trông thấy cô ta hay không.
Về đến nhà, tức khắc cậu gọi điện sang chung cư. Sau hai hồi chuông rồi tắt máy, lần bấm số kế tiếp, cậu sẽ nghe vang lên tiếng a lô nhẹ trầm và rụt rè từ Thư Quân. Luôn là câu trả lời dễ chịu "Mọi việc ổn thoả" khi cậu hỏi "Không có gì xảy ra chứ?". Trước giờ học thêm buổi chiều, cậu vội vã rẽ qua căn hộ chung cư, mua hộ thức ăn cho cô bạn. Tiếng gõ đúng quy ước, cánh cửa sẽ hé mở.
Nhiều ngày trôi qua, vững tin hơn, Thư Quân mở tấm màn ngăn gió.Giữa các bức tường trắng và chiếc ghế dài cũng sơn trắng, cô gái như một vật thể nhỏ nhoi. Đồ đạc luôn cất gọn trong chiếc ba-lô lớn, ở tình trạng sẵn sàng rời đi.