Old school Easter eggs.
Khách trọ bí mật

Khách trọ bí mật

Tác giả: Sưu Tầm

Khách trọ bí mật

Phát hiện này khiến Quân vừa vững tâm, vừa buồn rầu. Ngoài vài bộ quần áo thay đổi, hành lý của cô rất nhiều sách, những tập dày cộp có tựa xa lạ, và một máy nghe nhạc cầm tay.


- Bạn muốn mượn máy chơi games của tôi không? - Một lần mang lên cho cô bạn túi bánh mì và hộp fromai ăn cả ngày, Quân gợi ý - Để giết thời gian.


- Tôi đọc sách - Cô gái nói giản dị.


- Tôi chỉ đọc truyện tranh hoặc xem phim, khi thích mơ tưởng chút ít mà thôi.


- Một quyển sách tốt còn hơn thế. Chúng giống như một người khôn ngoan nói chuyện với ta, nhưng chẳng gây ồn ào - Nụ cười Thư Quân thông minh khác lạ.


- Bạn trốn nhà đi giống như trong sách, phải không? - Quân thoáng châm biếm.


Đôi mắt sẫm tối, cô gái mím môi, lặng thinh.


- Tôi xin lỗi! - Quân tự căm ghét phản ứng ngốc nghếch làm tổn thương người khác.


- Quên nó đi! - Thư Quân nhẹ nhàng - Tôi hay bạn đều có lý do để sử dụng thời gian theo cách riêng. Vài buổi mưa, giữa hai đầu ghế mọc lên cuộc trò chuyện dễ chịu. Quân bộc bạch suy nghĩ giấu kín, về khát vọng học lên cao, về lựa chọn một cách sống để mỗi giây phút trôi qua không rơi vào uổng phí.


Lắng nghe, chia sẻ suy nghĩ cùng Quân, cô nói khẽ:


- Thật đáng sợ nếu có ngày nào, ta hối tiếc kinh khủng nhận ra đã sống dật dờ, mờ nhạt vì chạy theo các trò vô bổ hào nhoáng bề ngoài.


Những nhận xét từ người bạn xa lạ gây chấn động sâu xa trong Quân. Cậu lờ mờ nhìn thấy sau niềm vui hời hợt với xe đời mới, trang phục đắt giá, games, phim hình sự hay các đĩa nhạc thời thượng, hiện lên niềm khát khao lặng lẽ chạm đến những điều sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn, chỉ có ở tuổi mười bảy ..


Thư Quân ngồi bệt trên sàn, quay về quyển sách đọc dở, nhíu mày chăm chú, có lúc cười lơ mơ.Đã đến giờ học thêm. Trước khi rời đi, Quân chợt tò mò:


- Việc học của bạn cũng đứt đoạn, Thư Quân hả?


- Bạn cho mượn sách giáo khoa vật lý, nhé! - Món tóc ngắn giữa trán ngẩng lên, mỉm cười - Đó là môn tôi tệ nhất. Rồi có lúc tôi sẽ quay lại trường học.Chắc chắn đấy.


***


4. Buổi tối của một ngày khó chịu.


Quân và nhóm bạn, có Nhi, sau giờ học ban sáng đã xảy ra tranh cãi quanh một chuyện nhỏ: Cậu không tham dự cuộc cắm trại trong rừng vốn dự định từ lâu. Kinh ngạc và thất vọng, Nhi kêu lên nghẹn ngào:


- Dạo gần đây bạn cư xử kỳ quặc làm sao. Quân, bạn đâu thèm lưu ý xúc cảm của người khác!.


- Đừng làm một việc đơn giản trở nên trầm trọng. Chỉ là một lần cắm trại không có mình .. Quân nói bình tĩnh và lặng lẽ rời khỏi lớp. Chiều, lúc cậu ghé đến căn hộ chung cư, Thư Quân hơi sốt.


Quân nói:


- Rất nguy hiểm nếu tối nay bạn ở đây một mình!.


Cô gái nhìn ra cửa sổ, khẽ khàng:


- Tôi biết mình sẽ ổn. Dù sao, bạn không còn phải lo cho tôi lâu hơn nữa.


Bữa cơm tối, ba má bật ti vi, xem thời sự. Trong phần quảng cáo, có tin nhắn tìm người thân.Bức ảnh cô gái mười bảy tuổi trên màn hình có ánh nhìn thắng, nghiêm nghị.Các chi tiết mô tả trùng khớp. Thư Quân. Lời nhắn hai lần: "Hãy về gấp. Thủ tục đã hoàn tất. Thiếu con, gia đình không thể xuất cảnh". Ba chuyển kênh quốc tế, phàn nàn:


- Thật không thể hiểu bọn trẻ! Được chăm sóc chu tất, chúng còn muốn gì chứ?


- Một cô bé bỏ nhà phải đương đầu vô số cạm bẫy. Thật điên rồ! - Má nhận xét.


- Không đúng! - Quân kêu lên, mặt tái nhợt.


- Con sao vậy, Quân? - Ba hơi ngạc nhiên. Nhưng ông đổi đề tài khác. Hồi chiều, ba ghé căn hộ chung cư. Cửa sổ, cả màn ngăn gió đều không đóng ..


Giọt nước lạnh giá dọc lưng Quân, cảm giác đông cứng.Nhưng ba dừng ở đó, như kết thúc một việc rất thường. Cầm điện thoại vào phòng riêng, tay cậu run không ngờ. Chuông điện thoại vang lên hai lần.Thêm hai lần.Không ai nhấc máy. Khi Quân dắt xe ra cổng thì Nhi đến. Cô xin lỗi việc to tiếng ban sáng và muốn copy một phần mềm mới. Chép xong vào đĩa đưa cho Nhi, cậu nói nhanh: "Bây giờ mình phải đi. Có việc gấp!".


Nhi nheo mắt: "Cho mình đi cùng nhé!"."Không được" "Mình ghét bạn!"Nhi kêu lên, chộp quả táo trên nóc máy tính ném mạnh vào tường. Những mảnh vỡ đỏ rơi trên sàn, tựa tín hiệu gấp gáp.


***


Chạy xuyên cơn mưa to. Thang máy chung cư hỏng. Không nghĩ ngợi, Quân chạy bộ lên tầng 12, gần như kiệt sức, áo đẫm mồ hôi lẫn nước mưa. Căn hộ bên trong trống rỗng, chiếc ghế tĩnh lặng dưới ngọn đèn toả sáng. Cậu ngồi xuống, bên ghế, chờ đợi giọng nói trầm khẽ vang lên từ đầu ghế bên kia. Nhưng không ai cả.


Một hạt nước lặng lẽ ướt mặt.Tuổi mười bảy cô độc và buồn bã. Chợt, bàn tay ấm nóng đặt nhẹ lên vai. Cậu ngẩng nhìn lên, bàng hoàng:


- Thư Quân, bạn đấy sao? Ban sáng, tôi đã toan để lại bức thư cùng món tiền thuê nhà. Thế mà tôi lại muốn được nhìn bạn một lần nữa.Và tôi quay trở lại


Ánh mắt người bạn sẫm nâu, mềm mại.


Quân hỏi khó nhọc:


- Bạn đi đâu? Ban nãy, tôi nghe tin nhắn gia đình bạn trên ti vi.


- Đã tới lúc tôi phải về nhà. Quân ạ, tôi quyết định sẽ cùng gia đình ra nước ngoài sống, rồi tiếp tục việc học. Trước kia, tôi hoàn toàn chỉ muốn được học, được lớn lên trên mảnh đất này. Tôi đã bỏ nhà đi, như cách từ chối việc mà tôi không muốn. Nhưng tôi bỗng hiểu ra đôi khi phải biết chấp nhận hoàn cảnh sống của mình. Bởi sẽ đến một ngày, tôi đủ sức thay đổi nó. Điều ấy, tôi đã phát hiện ra trong những ngày yên tĩnh trong căn phòng này, và khi trò chuyện với bạn ...


Sau câu nói dài, Thư Quân lặng thinh. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trắng.Tia nhìn Quân dừng trên đôi giày lấm bụi dưới chân bạn. Biết bao đường dài khắp trái đất này đang chờ đợi những bước chân.


Chiếc phong bì nhỏ đặt lên ghế, bối rối:


- Tiền thuê nhà


Quân gạt nhẹ:


- Cất đi!. Nụ cười mơ hồ hiện trên môi cô gái: "Bạn sẽ đọc sách chứ?".Quân gật đầu."Tất cả sách trong ba-lô này là những gì tôi quý nhất.Gửi lại bạn.Sách của Quân.Tôi thích viết như thế vào các quyển sách mới.Lạ lùng biết bao khi chúng ta cùng tên". Câu nói sau cuối vang lên từ người bạn lạ lùng, in sâu vào trí nhớ Quân.


Phố sau mưa tinh sạch, gió mát lạnh dưới các vòm cây.