Teya Salat
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Tác giả: Sưu Tầm

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

đầu óc đen tối.


- Đâu! Tôi không nghĩ gì đâu mà!


Chi ra sức phủ nhận.


- Bà nghĩ xem con tôi sẽ tên là gì?


Long lấy tay chống cằm, nhìn Chi chờ đợi.


- Tôi thích con gái tôi tên là Hân. Con trai thì...


- Con tôi! Không phải con bà!


Long rất tự nhiên ngắt lời Chi.


- Gì chứ? Con ông và con tôi...có gì khác nhau sao? Chẳng phải đều là họ Nguyễn và vẫn là tôi đẻ ra hay sao?


Chi nhìn Long vẻ kiên định.


Còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Tôi không lấy cậu thì ai lấy?


- Bà lấy đâu ra cái tự tin đấy?


- Tôi chắc chắn là như thế!


Chi đập bàn, khẳng định. Long hơi ngẩn ra, có thứ gì đó xuất hiện trong mắt cậu, thứ gì đó rất phức tạp. Dằn vặt, day dứt, phân vân, lo lắng, nuối tiếc, đau thương nhưng rất nhanh, mọi thứ đã biến mất.


- Ừ thế con trai...


- Tên là Nguyễn Hoàng Huỳnh Anh nhé?


- Tên này nghe kêu thế? Bà không sợ là sẽ hại nó bị gọi lên bảng à?


- Lên bảng thì lên. Thế nào nó cũng thông minh! Không phải lo!


- Lỡ nó lấy gen học dốt của tôi thì làm thế nào?


- Vớ vẩn! Con trai tôi thì phải thông minh giống tôi chứ?


- Nhưng mà nó cũng...


Nín bặt. Đây là cái trò gì thế nhỉ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!


- Thôi được rồi! Bỏ cái trò này đi! Một trai một gái là đẹp nhỉ? Về sau tôi với ông sẽ kê một bộ bàn ghế ở sân sau, ngồi nhìn các con nghịch đất.


Chi nghĩ tương lai.


- Nghịch đất?


- Thì sân sau phải là vườn cây chứ! Nên bọn nó mới nghịch đất.


- Nhưng mà nghịch đất bẩn lắm!


- Để cho tuổi thơ bọn nó tươi đẹp!


- Ừ thế cũng được! Nhưng vườn cây thì biết trồng gì?


- Đương nhiên là trồng rau, trồng hoa, cây gì ăn quả được nữa. À, chỗ bàn ghế trồng hoa sữa đi. Tôi thích hoa sữa lắm! Còn phải trồng bí, tôi thích ăn bí xào,thêm cả một dàn hoa thiên lý nữa. Cả xu xu nữa nhé! Tôi còn phải có nha đam để đắp mặt nữa. Thêm mấy cây củ cải này, hành lá này, gừng nữa. Cà chua với cả xà lách, dưa chuột,...Hoa thì trồng hoa loa kèn, hoa phong lan, hoa hồng cũng dễ trồng, hoa nhài nữa, hoa thược dược cũng đẹp lắm. Để xem nào! Cây ăn quả thì trồng mơ, mận. Mùa xuân nó sẽ nở hoa cực đẹp luôn! A còn chanh nữa, suýt quên! Có nên trồng vải không nhỉ? Cả ổi nữa. Ôi tôi quên mất hoa giấy...


Chi đang mơ mộng về khu vườn tương lại, khua chân mua tay loạn lên. Chợt nó thấy Long nhìn mình chằm chằm thì hơi chột dạ. Hình như...nó nói nhiều quá thì phải.


- Long...ông thích trồng cây gì?


- Nhà chúng ta không phải vườn cây.


- Nhưng mà...


Nó biết không trồng cây nào bây giờ?


- Thế không trồng củ cải...ừm...không trồng ổi với vải. Bỏ cây gì nữa nhỉ?


Chi cắn môi nghĩ ngợi.


- Thôi được rồi! Mua vườn rộng một chút là được.


Long nhìn vẻ mặt tiếc đứt ruột của Chi thì lập tức nêu ý kiến.


- Thế là cây gì cũng được trồng đúng không?


- Bà thích cái gì trồng cái đó.


- Hura! Thật là yêu Long nhất!


Chi cười tít cả mắt.


- Hả?


Mặt Long bắt đầu đỏ lên.


- Ngại cái gì? Tỏ tình cũng xong rồi! Ông còn bày đặt!


Chi mặt dày vỗ vỗ má Long.


Đừng bao giờ rời xa tôi nhé! Hứa nhé! Tôi với cậu cùng sống cuộc đời bình thường sáng đi tối về, cùng chăm cái vườn cây, cùng nuôi hai đứa con nên người, lúc về già thì bế cháu nữa là xong nhiệm vụ cuộc đời rồi. Tôi đã bao lần nói chuyện với cậu trong 4 năm nay. Đã lần nào tôi nói cho cậu nghe ước mơ đó của tôi chưa?Giang bảo tôi có ước mơ nhạt nhẽo! Nhưng mà không sao! Cuộc sống đôi khi chỉ cần điều gì đó bình thường thôi! Ví dụ như cái nhìn lơ đãng của tôi lần đầu gặp cậu. Ví dụ như cái tên Nguyễn Hoàng Long rất không đặc biệt của cậu. Ví dụ như cái răng nanh nhọn hoắt chỉ lộ ra khi cười của cậu. Đừng đi đâu nữa nhé! Cứ ở bên tôi như suốt 4 năm nay cậu vẫn làm như thế!


***


Sáng chủ nhật.


Chi thức dậy, nhìn đồng hồ thấy đã 7h. Nó với lấy cái điện thoại, viết tin nhắn.


"Ê! Dậy chưa? Dậy đi ăn sáng!"


Nó chờ 15 phút cũng chưa thấy nhắn lại. Chắc vẫn đang ngủ rồi! Thôi để cậu ấy ngủ nướng một chút. Lát nữa rồi gọi!


Trong khi đó, ở nhà Giang.


Giang là cán bộ lớp nên cô chủ nhiệm có giao cho một số công việc như vẽ sơ đồ lớp mà hiện Giang đang hì hục vẽ. Khổ quá!


Điện thoại của Giang đổ chuông. Là cô chủ nhiệm.


- Alo! Cô ạ?


- Ừ! Giang à? Con vẽ xong sơ đồ lớp rồi đúng không?


Giọng cô chủ nhiệm ngọt ngào.


- À...vâng!


Giang thản nhiên nói dối.


- Thế thì con lên ý tưởng báo tường cho lớp, viết bài dự thi lịch sử, viết thư UPU nữa nhé. À mà con cũng thống kê điểm tháng 12 của cả lớp đi. Hết tháng rồi đấy! Thứ 2 nộp cho cô nhé!


Thật sự là Giang cảm thấy...rất bức bối. Sao cái gì cũng bị đổ lên đầu thế? Việc gì cũng đến lượt Giang làm!


- Vâng!


- À mà điểm của Hoàng Long cô thống kê rồi, con không cần viết lại đâu. Với cả sửa sơ đồ lớp để chỗ của Hoàng Long trống nhé!


- Ơ...Sao lại thế hả cô?


Giang chẳng hiểu cô chủ nhiệm đang nói gì.


- Nó chuyển đi rồi thì không cần thống kê điểm mà sơ đồ lớp thì đương nhiên phải gạch rồi.


- Dạ? Chuyển đi là sao ạ?


- Gia đình Long chuyển sang Anh định cư rồi! Thế con không biết à? Sáng nay nó lên máy bay đấy.


Bộp! Điện thoại rơi khỏi tay Giang.