Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
- Làm người thì phải biết tận hưởng hiểu không hả?
Chi gỡ cái tay đang gõ trên đầu nó xuống, bắt chước giọng của cái đồ khó ưa.
- Thôi nào! Ăn đi, ăn đi!
Chủ nhà lên tiếng và cả bọn bắt đầu ăn.
- Linh gắp hộ tớ miếng trứng!
Sau khi xử lí xong sợi mì cuối cùng trong bát, Chi quay sang nhờ Tuấn Linh ngồi bên trái nó.
- Đây!
Chưa đợi Tuấn Linh kịp nói gì, miếng trứng đã nằm gọn trong bát Chi. Nó tròn mắt nhìn cái người gắp hộ mình. Này! Chắc chắn là hôm nay cậu bị chập dây nào đúng không? Giúp nó nhặt rau, lại giúp nó gắp trứng? Không biết ra đường sáng nay cậu ta có bị đâm phải cột điện không nữa? Cảm giác này...à...cảm giác khó hiểu lúc nãy! Có lẽ nó nên bắt đầu tìm hiểu từ lí do hôm nay Long lại trở nên tốt bụng như thế này.
- Hôm nay lương tâm của ông trỗi dậy à?
Nó quay sang bên phải hỏi Long với vẻ mặt nghiêm túc.
- Không! Vớ vẩn!
Long trả lời rất không hợp ý nó. Không hay có thì cũng phải giải thích đằng sau chứ. Còn về phần Long thì cậu rất bất đắc dĩ. Sao lại hỏi cái câu hỏi kì cục như thế chứ? Hôm nay có cố thế nào cậu cũng không đánh Chi được nữa. Đau đầu thật!
- Trả lời như thế thì trả lời làm gì? Không thèm nói với ông nữa!
Rồi nó gắp trứng lên ăn.
Ăn xong cả bọn lên phòng Giang chơi. Đứa thì nghịch đàn của Giang, đứa thì chơi máy tính, điện thoại, đứa thì ngồi trên giường buôn chuyện, đứa lại bày trò nghịch dưới đất,...
Chi đang kéo Tuấn Linh chen chúc để giành máy tính. Sao mà Giang nó mời nhiều người thế không biết? Trong lúc đợi bọn nó chơi, hai người nói chuyện rất vui vẻ, tay Tuấn Linh đặt hờ trên vai Chi. Giang nhìn thấy thế thì thầm lè lưỡi: lại có đứa đang ngứa mắt đây. Và có thể nói rằng Giang đoán thật chính xác! Ngay sau đó có một con gấu bông đáp thẳng vào đầu Chi không thương tiếc. Nó nhăn mặt quay đầu lại thì thấy cái mặt hằm hằm của Long và cái mặt xem kịch hay của Giang. Bộ dạng này của Giang nó thấy nhiều rồi. Còn Long hả? Chắc là lương tâm lại bị che khuất như bình thường thôi! Nên nó chẳng để tâm lắm, tiếp tục nói chuyện với Tuấn Linh.
Giang nhìn Long với vẻ mặt: "Tao rất thông cảm với mày." Vẻ mặt này của Giang làm khóe môi Long giật giật. Cậu nhớ lại hôm qua nhắn tin với Giang.
Long: Mấy giờ thì đến nhà mày?
Giang: 9 giờ
Long: Sang ăn hay sang nấu?
Giang: Tất nhiên là nấu!
Long: Sao mày không bảo ghê gớm nhà bên cạnh sang nấu? Bọn tao đến ăn luôn!
Giang: Ghê gớm nhà mày mà nấu thì trời sập!
Long: Cái gì mà nhà tao? Đập chết giờ!
Giang: Dám đập?Thế sao mày hay trêu nó thế hả?
Long: Thích trêu! Thì sao?
Giang: Còn lâu đấy! Thế cái lúc nó đứng với Tuấn Linh mày lại tức ra mặt là thế nào?
Long: Có à?
Giang: Lại còn không? Tao nhìn rõ rành rành!
Long: Thực ra tao chỉ cảm thấy không thoải mái, cũng không muốn trêu ghê gớm lúc đấy. Tao bị mất hứng!
Giang: Ờ! Tại mày ghen!
Long: Đừng có điêu! Mày đã ghen bao giờ chưa mà nói như đúng rồi?
Giang: Tao xem phim!
Long: Thế đấy!
Giang: Tao chắc chắn mày ghen luôn!
Long: Tao có thích nó đâu mà ghen?
Giang: Không thích? Mày lừa ai?
Long: Tao giống thích nó lắm à?
Giang: Không chỉ là giống!
Long: Không giống thì là khác.
Giang: Vớ vẩn! Ý tao là không phải mày giống thích nó mà là mày thích nó thật ấy. Cái thằng ngu đầu!
Long: Nhưng mà tao chỉ thích trêu nó, chỉ không thoải mái lúc nó cứ chú ý Tuấn Linh thôi. Mà tao cũng không thích nó gọi tao là Hoàng Long nhưng mà lại gọi Tuấn Linh là Linh. Đấy! Chỉ thế thôi!
Giang: Mày không thấy như thế đã là thừa lí do chứng tỏ mày thích nó à?- _-
Long: Tao không giống như đang giữ bạn thân à?
Giang: Không! Mày đang ghen!
Long: Tức là mày bảo tao thích cái đồ ghê gớm kia á?
Giang: Ừ! Mày là thằng chậm hiểu!
Long: Nhưng sao tao không thấy thế?
Giang: Chán mày quá! Kệ mày! Tao đi ngủ đây!
Long: Ừ! PP
Long chán chường đi đến ngồi xuống góc giường chỗ Giang ngồi. Bây giờ tâm trạng cậu đang rối tung rối mù mà bạn thân khác giới của cậu chỉ có mỗi Giang. Chuyện này kể với bọn con trai thì ngay hôm sau cả lớp biết mất. Cho nên...chỉ có thể tìm lời khuyên ở chỗ Giang thôi.
- Giang lợn!
- Gì?
- Mày có thấy hôm nay tao bất thường không?
- Có! Hôm nay mày không đánh Chi.
- Đâu chỉ có thế. Tuấn Linh gọi ghê gớm nhặt rau thì tao vào bếp làm thay, nó nhờ Tuấn Linh gắp trứng thì tao nhanh nhảu gắp cho nó trước. Tao rất không muốn nó lại gần Tuấn Linh! Không phải vì tao ghét cậu ấy đâu! Nhưng thực ra tạo cũng không hiểu tại sao.
Long vò đầu bứt tai.
- Ghê gớm làm gì tao cũng muốn nhìn, tao muốn nó không rời khỏi tầm mắt tao. Tao muốn nó nói chuyện với tao vui vẻ như nói với Tuấn Linh ấy.
- Thế thì mày đừng có suốt ngày trêu với đánh nhau với nó nữa. Vẫn nên đối xử tốt với nó hơn! Hôm trước nó mất vé xe mà mày lại đứng một bên nói đểu nó thì nó chả ghét cho.
Giang nhìn Long giáo huấn.
- Hôm nay tao đối xử tốt thế còn gì? Nó vẫn có thèm ngó ngàng gì đâu?
- Mới có một hôm. Mày hâm nó vừa thôi! Mưa dầm thì mới thấm lâu chứ!
- Nhưng mà từ từ đã. Sao tao phải làm thế nhỉ?
- Ô hay cái thằng này! Từ hôm qua đến giờ mà mày vẫn chưa giác ngộ ra là mày thích Chi à?
Giang nhíu mày, lắc lắc đầu.
- Ai thích tớ hả Giang?
Một đôi mắt tròn xoe xuất hiện giữa hai cái đầu của Long và Giang.
- Là...Tuấn Linh đó!
Giang giật mình, á khẩu không nói nên lời, Long buột miệng nói bừa.
- Thế à?
Đôi mắt tròn xoe kẽ chớp hai cái rồi nheo nheo lại.
- Thế hai người nói tiếp đi!
Chi cười cười rồi đi ra chỗ máy tính.
Cái đồ khó ưa này! Cậu định lừa ai? Tôi đâu có điếc đâu? Mà bịa ai không bịa lại bảo Tuấn Linh? Cậu thực sự làm người ta tức chết mà!
***
Sau sinh nhật Giang, cuộc sống của Chi trở thành một màu hồng tươi đẹp.
Ngày thứ 2 đầu tuần...
Chi vừa đi trên hành lang lớp học vừa than thở với Giang:
- Tớ quên cầu học thể dục ở nhà rồi! Thế nào cô cũng mắng!
- Chi nữa! Lúc nào cũng quên mới bực mình chứ!
Chi cúi đầu ngoan ngoãn nghe Giang mắng.
Vào giờ thể dục, Giang dúi vào tay Chi một quả cầu .
- Tớ vừa chạy ra ngoài mua.
Rồi Giang chạy về chỗ của mình. Chi ngắm nghía quả cầu và nó kết luận rằng đây chắc chắn không phải cầu mới. Giang nghĩ nó dễ lừa như thế cơ à?
Lớp trưởng báo cáo hôm nay có một bạn không mang cầu. Cô giáo thể dục phạt đứng lên ngồi xuống 50 lần. Chi nhìn chằm chằm Long đang trong bộ dạng chẳng dễ chịu gì nhưng khóe môi vẫn vương nét cười. Đột nhiên nó cảm thấy...thực ra cậu ấy cũng rất tốt đấy chứ. Hả? Tốt á? Sao nó lại có thể nghĩ trái lòng mình như vậy chứ? Chi lập tức bỏ cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Hết giờ thể dục, Chi mấy lần định đi ra chỗ Long trả cầu nhưng lại thôi. Ngại lắm! Nhờ Giang trả hộ vậy!
Ngày thứ 3...
Chi cầm một hộp xôi vào lớp, thấy cậu ấy đến rồi. Vốn dĩ mua xôi là muốn cảm ơn vụ quả cầu hôm qua nhưng mà...đưa thế nào bây giờ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi. Vẫn nên nhờ Giang thì hơn! Thế là Chi lại lon ton chạy đến bên Giang.
- Giang đưa giúp cho cái bạn hôm qua cho tớ mượn cầu.
- Sao Chi không mua cho tớ?
- Giang có cho tớ mượn cầu đâu?
- Ô hay! Cầu đấy tớ mua mà!
- Lừa ai chứ?
- Thế à? Có giỏi thì tự đưa đi!
Giang lè lưỡi trêu.
- À thì tớ...
- Đưa đây!
Long đi qua nghe thấy hai người nói chuyện thì tủm tỉm giật phắt hộp xôi, nhoẻn miệng cười lộ cái răng nanh nhọn hoắt.
- Cảm ơn!
Long để lại một câu rồi cầm hộp xôi về chỗ ăn.
- Cái đồ trơ trẽn mà!
Giang nói giọng không cam tâm.