Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
- Tớ!
Giang chỉ vào mũi mình, nhấn mạnh.
- Không!
Chi xua tay ý bảo không phải.
- Người đền bù cho cậu...tên là gì?
Chi ngây ngô hỏi. Đằng sau có người ngã từ trên ghế xuống đất.
- Nó là Long!
Mặt Giang là biểu hiện nản toàn tập. Đúng là bó tay!
Long! Thì ra tên cậu là Long à? Nguyễn Hoàng Long! Cái tên sao cũng bình thường y như lần đầu gặp cậu thế?Mà cậu thì...sao bất thường hơn lần đầu gặp nhiều thế? Đồ khó ưa!
***
Lớp 8
Nó không nhận ra cái đồ khó ưa kia có gì đặc biệt. Cậu ta xuất hiện trong đời nó hoàn toàn bình thường. Ờ! Bình thường quá nên cũng chẳng để tâm. Bây giờ nó đang để tâm...
- Tuấn Linh ơi! Ông học Sinh chưa?
Tuấn Linh là một bạn nam học giỏi, khuôn mặt ưa nhìn, lớp 7 cùng học đội tuyển Toán với Chi, năm lớp 8 lại cùng học đội tuyển Sinh. Nhưng nó để tâm tới Linh vì ấn tượng ban đầu về cậu bạn này nó khá là khó quên. Tiết học đầu tiên nó học ở ngôi trường này, cô dạy Văn đã:
- Tuấn Linh có thôi trêu bạn mới không?
Đấy! Mới đầu đã bị nhắc rồi! Với cả tên của Linh hơi bị đặc biệt. Nguyễn Đoàn Tuấn Linh.
- Dài lắm! Chẳng muốn học gì cả.
Linh chán nản lắc đầu. Cậu nhìn cô bạn vừa mới bước vào lớp, lưng vẫn còn đeo cặp mà đã hỏi cái câu phải gọi là muôn thuở không thay đổi kia. Cậu rất có cảm tình với cô bạn này!
- Cố lên! Tôi mới học được một ít, vẫn còn...
Chi đang kể lể thì bên tai bỗng nhiên im bặt. Nó đang đeo tai nghe thì Long đi qua dựt phắt xuống nhân tiện cầm tai nghe của Chi đút vào túi áo đồng phục.
- Này! Trả tai nghe đây!
Chi bỏ dở câu chuyện đang nói, chạy theo Long đòi tai nghe.
***
- Giang ơi! Nhìn tay tớ này!
Chi giơ tay lên cho Giang nhìn thấy vết tím trên tay.
- Làm sao lại bị thế này?
- Hôm qua đánh nhau với Hoàng Long đòi tai nghe thế là bị nó cấu như thế này đây.
- Ô hay! Thế Chi cũng để yên à?
Giang nhảy dựng lên bất bình.
- Vớ vẩn! Tớ cấu lại vào lưng nó rồi.
Nhớ đến đây, miệng Chi bất giác mỉm cười.
- Nhưng sao dạo này Hoàng Long hay đánh Chi thế nhỉ?
- Làm sao tớ biết được?
Chẳng hiểu. Thật sự là nó đã gây thù chuốc oán gì với cái đồ khó ưa kia nhỉ?
Đang nói chuyện thì Long đi qua, Chi hơi thu người lại theo phản xạ nhưng nó lại nghĩ đang yên đang lành cậu ta không gây sự với nó đâu nên lại thả lỏng người ra. Sự thật đã chứng minh khả năng suy đoán của Chi quá dở tệ.
Bộp! Vào giây phút tay Long tiếp xúc với đầu của Chi, tạo nên tiếng động giòn giã, Giang chợt nhận thấy: Hai người này nhất định có vấn đề!
- Này! Ông rỗi việc quá hả?
Chi tức giận phừng phừng.
- Rỗi việc đủ dùng!
Long cười cười để lộ cái răng nanh nhọn hoắt như quỷ của cậu ta.
- Hôm nay không có hứng đánh nhau đâu nhé! Ông biến ngay cho tôi!
Chi đá vào chân cậu ta .
- Long ơi mày quá đáng thế! Ai lại cấu nó tím cả tay?
Giang ngồi một bên nãy giờ bỗng lên tiếng.
- Mày không biết đâu, hôm qua tao nằm úp để ngủ đấy.
Nói rồi liếc Chi một cái.
- Đấy là tự vệ!
Chi mở to mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh nó đã tìm cớ giảo biện. Nó cấu không mạnh đến nỗi thế chứ?
- Bà còn nói?
Long dứ dứ nắm đấm trước mặt Chi.
- Tôi có nói sai đâu! Cứ nói đấy!
Chi cao giọng.
- Bà được lắm!
Chi nghe Long nói thì biết tay nó lại sắp có thêm vết tím nữa rồi. Thế là nó chạy ! Long đương nhiên không để yên. Cũng chạy đuổi nó.
Chi là một con bé chân ngắn chính hiệu nên vấn đề chạy có thể nói là...rất thảm hại! Chi nghiến răng chạy nhưng chưa được mấy bước mà Long đã rút rất ngắn khoảng cách với nó. Nó thầm kêu khổ! Ngay sau đó mắt nó sáng lên, chạy đến chỗ Tuấn Linh đang đứng, nấp sau lưng cậu. Linh là tổ trưởng của Long nên có khi Long không dám đánh nhau với nó ở trước mặt Linh đâu. Đấy là nó nghĩ thế!
Long nhìn thấy Chi lấy Tuấn Linh ra làm lá chắn thì khẽ chau mày, chợt không còn thấy muốn trêu Chi nữa. Chính cậu ta cũng cảm thấy dạo này mình hơi bị mất kiểm soát. Tại sao nhỉ? Chân Long khựng lại, mặt lộ rõ vẻ tiu nghỉu. Lườm Chi một cái rồi quay đầu bỏ vào lớp.
Đi rồi à? Sao chính nó cũng cảm thấy hụt hẫng thế này?Nhưng mà...đi thì càng tốt chứ sao? Nó đâu có tổn thất gì? Nó vẫn cảm thấy...ừm...có lẽ lần sau sẽ không trốn sau lưng Tuấn Linh nữa.
Giang đứng ở cửa lớp nhìn thấy hết màn vừa rồi. Không chỉ có hai người đâu, vấn đề tồn tại ở cả ba người cơ.
***
- Happy birthday to you...
Tiếng hát vang vọng trong nhà Giang. Hôm nay là sinh nhật Giang.
- Rồi rồi. Hát hò gì mà lắm thế? Mấy đứa vào bếp rán khoai đi.
Giang xua xua tay, miệng cười tươi tắn.
- Giang ơi mất wifi rồi.
Chi nãy giờ vẫn ôm máy tính kêu với Giang.
- Kệ Chi! Không chơi nữa tắt đi!
- Lười!
Giọng Long chen vào.
- Lười đấy!
Chi bĩu môi, cắm mặt vào máy tính tiếp.
- Chi ơi! Giúp tôi nhặt rau với!
Trong bếp vọng ra tiếng của Tuấn Linh. Chi rời mắt khỏi máy tính, do dự xem có nên bỏ máy tính vào giúp Linh hay không.
- Để tôi làm cho!
Long để lại một câu rồi chạy vào trong bếp. Giang nhìn theo cái dáng chạy của Long mà cười cười. Mặt Chi lại ngẩn ra.
Sao...hôm nay cậu ta tốt thế?
- Chơi tiếp đi!
Giang vỗ vỗ vào vai Chi rồi cũng vào bếp xem bọn nó làm ăn thế nào? Chi cảm thấy có gì đó khó hiểu nhưng nó không biết nên bắt đầu từ đâu để tìm hiểu. Kệ đi! Mệt thế! Chơi tiếp cái đã rồi tính sau.
- Nhưng mà Giang ơi mất wifi rồi.
Chi nghiến răng nghiến lợi. Phát điên lên mất!
Sau một hồi nấu nướng, tác phẩm được bày trên bàn ăn nhà Giang.
- Oa! Ngon quá đi!
Chi nhìn đống đồ ăn nghi ngút khói trên bàn, cười híp cả mắt.
- Bà là cái đồ lười không làm gì!
Long lấy tay gõ gõ lên đầu Chi.