XtGem Forum catalog
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Tác giả: Sưu Tầm

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


***


7h sáng, Long ngồi trên ghế chờ ở sân bay. Điện thoại của cậu có tin nhắn.


Chi: "Ê! Dậy chưa? Dậy đi ăn sáng!"


Dậy rồi! Nhưng không đi ăn sáng được. Ê! Bà có nghe thấy tôi trả lời như thế không? Chi! Bà không nghe được đúng không? Long thở dài một cái, đi về phía soát vé mà bố mẹ cậu đang đứng đó. Bố cậu luân chuyển công tác sang Anh, dẫn cả gia đình theo sang. Cậu sẽ gào thét, sẽ phản đối, sẽ dùng đủ mọi cách để không phải xa Chi? Không! Long không làm được! Cậu yêu Chi nhưng chưa yêu đủ để cậu bất chấp cả bố mẹ. Có lẽ thế! Long dừng chân, quay đầu lại. Không thấy gương mặt quen thuộc hàng ngày kia. Cô ấy đâu có biết! Chuyện Long chuyển đi chỉ có cô chủ nhiệm biết. Long đã nói rằng không muốn các bạn buồn lòng nên cô đừng nói với ai trong lớp. Ngay cả con bạn thân nhất của cậu là Giang cậu cũng không nói. Cậu sợ Chi biết! Cậu sợ phải chọn giữa Chi và bố mẹ. Mặc dù biết rõ kết quả nhưng cậu không dám nhìn vào khuôn mặt Chi khi đó. Và cậu giấu Chi!


Lên máy bay, điện thoại của Long rung lên, Giang gọi. Không nên nghe!


- Alo!


Bất giác, Long đã ấn nút nghe.


- Ông đang ở đâu?


Giọng nói hơi run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh này...Long biết không phải giọng Giang.


- Tôi...ở nhà!


- Thật không?


Giọng nói lạnh lại.


- ...


- Nói cho tôi biết! Ông đang ở đâu? Hả?


Chi nói như hét lên.


- Xin lỗi!


Im lặng một lúc, Long lên tiếng.


Máy bay bắt đầu cất cánh.


- Giải thích! Cho tôi một lời giải thích đi! Ông nói đi Nguyễn Hoàng Long!


Chi đã không còn giữ nổi bình tĩnh.


- Nói một câu thôi! Một câu thôi! Ông nói đi cho tôi! Hoàng Long! Ông nói đi! Giải thích với tôi đi! Nói đi!


Chi hét lên trong điện thoại khi nhìn thấy chiếc máy bay bắt đầu di chuyển.


- Xin quý khách tắt điện thoại!


Đầu dây bên kia vọng lại tiếng tiếp viên hàng không nhắc nhở.


- Nói nhanh cho tôi! Nói đi!


- Bốn năm! Hôm nay là 27- 12! Ngày này bốn năm sau tôi sẽ về!


Long nói xong rồi cúp máy.


Chi cầm máy điện thoại của Giang đứng ở sân bay. Nó nhìn chiếc máy bay đang dần khuất sau những đám mây kia. Chiếc máy bay đã mang cậu ấy đi rồi! Đi thật rồi! Nó cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, ngồi phịch xuống nền sân bay. Sao không khóc được nhỉ? Nó muốn khóc! Nước mắt đâu hết rồi? Nó muốn khóc! Nhưng ...phải làm sao bây giờ? Sao lại không để nó khóc to lên chứ?


Giang đứng như trời trồng bên cạnh Chi. Trời ơi! Chuyện gì thế này? Chuyện gì xảy ra thế này? Mới hôm qua mọi chuyện đều tốt đẹp!


Không biết bao nhiêu lâu sau, Chi đứng dậy, kéo Giang đi về.


- Cậu ấy bảo bốn năm nữa cậu ấy sẽ về!


- Cậu chờ sao?


- Không chờ!


- Sao?


- Tớ lại tin cái lời nói vô căn cứ của cậu ấy sao? Bốn năm! Sau bốn năm mà cậu ấy còn nhớ Hà Quỳnh Chi là một người bạn cũ đã là may rồi.


- Hai cậu...cứ thế này mà kết thúc?


- Chẳng nhẽ chưa kết thúc?


- Biết đâu bốn năm sau...


Câu nói lấp lửng của Giang khiến Chi trầm mặc.


- Bốn năm sau cậu ấy sẽ không về. Có lẽ cũng sẽ không bao giờ về. Hoặc giả là có thì khi đó có hai trường hợp. Một là tớ đứng ở một góc sân bay, nhìn cậu ấy nắm tay người con gái khác bước xuống máy bay. Hai là...tớ nắm tay một người con trai khác, đi đón cậu ấy về nước.


- Trường hợp thứ ba, cậu đứng đón Hoàng Long một mình, nó bước xuống máy bay một mình, và hai người quay lại.


- Cậu thực tế một chút được không?


- Tại sao lại không nghĩ tích cực lên?


- Vốn dĩ không có khả năng! Tớ không hi vong, sẽ không thất vọng!


Cậu đi rồi! Cậu rời xa tôi rồi! Tại sao thế? Cậu vẫn nợ tôi một lời giải thích.Cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ? Tôi quen có cậu ở bên rồi! Đột ngột quá! Cậu đi rồi! Cũng không để tôi nói một lời tạm biệt.Cậu bảo bốn năm nữa cậu sẽ về?Lừa ai chứ? Tôi biết ngày 27- 12 là ngày chúng ta mãi mãi mất người kia. Tôi hiểu cái ánh mắt hôm đó của cậu rồi. Thế mà tôi còn không để tâm đến. Muộn rồi!


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


***


Bốn năm sau, ngày 27- 12...


Sân bay...


Tôi tên là Phạm Linh Chi, năm nay 20 tuổi. Tôi đang học đại học nhưng thật sự học trong nước rất chán nên tôi bảo bố mẹ cho du học bên Anh. Nhà tôi cũng khá giàu có nên chẳng ai phán đối quyết định của tôi. Ngày mai tôi sẽ lên máy bay sang Anh nhưng hôm nay tôi nhớ nhầm ngày thế là ra sân bay.


Tôi đứng trước bảng thông báo các chuyến bay, tìm mãi cũng không thấy chuyến mình sẽ đi ở đâu. Bên cạnh tôi có một chị đeo kính, khoác một cái áo màu xám, chân đi giày thể thao. Nhìn khuôn mặt chị ta có vẻ thân thiện nên tôi bạo dạn nhờ.


- Chị gì ơi! Chị có thể tìm giúp tôi chuyến bay này ở trên bẳng thông báo không?


Tôi dơ cái vé ra cho chị ta xem.


Chị ta nhìn tôi chòng chọc.


- Chuyến bay này của cô là ngày 28- 12. Ngày mai cơ!


Hả? Tôi vội nhìn lại vé máy bay. Ôi! Đầu óc tôi bị làm sao thế này?


- Cô thú vị thật!


Chị ta cười cười nhìn tôi.


- Tôi...


Ngượng quá đi thôi!


Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại của chị ta đổ chuông.


- Alo! Giang à?


Chị ta nói.


- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!


Chị ta cau mày.


- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!


Chị ta nói dối.


- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!


Nói rồi chị ta cúp máy.


- Cô không định đi về nhà à?


Chị ta lại nhìn tôi chòng chọc.


- À! Chị nói phải! Chào chị tôi về!


Tôi chào rồi quay người đi. Chị đó khó hiểu thật! Đang ở nhà? Đang viết bài luận? Sao chị ta lại nói dối như thế nhỉ?


Tôi ngồi taxi từ sân bay về nhà. Trời đổ mưa to.


Ngày 28- 12...


Sân bay..