Duck hunt
Rốt cục, cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy, ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm?

Rốt cục, cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy, ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm?

Tác giả: Sưu Tầm

Rốt cục, cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy, ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm?

Một mùa đông mà chỉ có thể đút tay vào túi áo tự sưởi ấm. Một mùa đông chỉ biết đứng nhìn người khác hạnh phúc bên nhau rồi chẹp miệng an ủi bản thân: " không sao vẫn ổn". Một mùa đông khi đau ốm chỉ biết tự lấy thuốc uống rồi nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi chẳng cần ai thương xót. Một mùa đông không cần phải ngó đến điện thoại vì biết rõ sẽ chẳng có nổi dòng tin nhắn yêu thương...

Rốt cục, cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy, ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm?

Em chưa bao giờ muốn cô đơn cả. Người khác không hiểu em, họ nói em lãnh cảm, lạnh lùng, tàn nhẫn. Rồi cho đó là lí do để rời bỏ em, để không cần em nữa. Em luôn sống trong sự dày vò vì bị người khác hiểu lầm, mà em thì chẳng thể giãi bày hay giải thích. Có lẽ cái tôi của em quá lớn, nguyên tắc của em quá nhiều, còn lòng tin thì quá đỗi ít ỏi. Nhưng rốt cục, đã có bao người, làm em thật sự tin tưởng, rồikhiến em tổn thương, vết thương sâu đến mức em chỉ biết cười khổ mà bỏ đi, chờ một khi lành lại sẽ quay về rồi? Họ cứ nói sẽ chờ em, sẽ luôn ở đó làm điểm tựa cho em, nhưng kết quả khi em quay về, họ đang vui vẻ hạnh phúc bên cuộc sống mới, có chăng nhớ đến em cũng chỉ giống như lòng thương hại và đôi chút tiếc nuối cho người ăn mày cần tình thương mà lướt qua cuộc đời của họ.

Những người sống một mình quá lâu sẽ đều như em. Đều quen làm bạn với cô đơn, và sợ hãi mỗi khi cố gắng kiếm tìm một ai đó để yêu thương và tin tưởng. Không phải vì đa nghi hay khó tính, mà là vì không thấy an toàn. Thế giới này rộng lớn và xa lạ, người có thể khiến chúng ta gửi gắm lại rất nhỏ. Vì sinh ra vào mùa đông, nên thực tình tim em rất lạnh. Không phải do hoàn cảnh, cũng chẳng cần "rèn luyện", mà là sinh ra, máu đã lạnh. Lạnh trong việc trao đi tình cảm cho người khác, lạnh trong việc quá khắc nghiệt với chính mình. Đôi lúc, em thấy mình sao mà cô độc thế!

Nói là vậy, nhưng làm sao, làm sao em lại không biết yêu thương cơ chứ? Em vẫn xót xa khi trời mưa lạnh thế này mà mẹ phải đi làm, em vẫn chạnh lòng khi thấy nép bên góc phố vắng người qua lại là một bà cụ ăn xin đang co ro vì buốt giá, em vẫn thương mấy đứa nhỏ mồ côi quần áo mỏng manh mà vẫn lai lưng đi kiếm sống. Và, tim em vẫn thắt lại, khi nghĩ đến anh, người đã vứt bỏ em, người đã không cần em nữa.

Rốt cục, cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy, ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm?

Rốt cục. phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi ai cũng như ai, tất thảy tất thảy đều yếu đuối trong tình cảm? Đến cuối cùng, bên trong cái vỏ lãnh đạm đó của bạn, vẫn là bạn, đau nhất. Trong lòng mỗi người đều có một đại dương mênh mông chứa kí ức. Không đất đá nào có thể san lấp được. Để rồi lại làm bạn với cô đơn, học cách sống một mình, không điểm tựa.

Một mùa đông nữa lại sắp trôi qua, một mình.