Chẳng cần nói yêu em, cứ để mình em yêu anh là đủ!
Chẳng cần nói yêu em, cứ để mình em yêu anh là đủ!
Đêm tháng mười, trời run run lạnh.
Có cái gì giữ em lại cuộc vui hôm ấy, mãi chẳng muốn về. Một bữa tiệc, một nhóm bạn, một hàng queue dài, còn anh lại là người đến muộn. Bởi thế nên đến bây giờ em vẫn tin rằng mình gặp nhau là do duyên phận.
Em vẫn nhớ cảm giác đi chân trần trên nền đất lạnh giữa đêm tháng mười ngày London đầy gió. Vẫn nhớ bình yên lúc anh nói "Lạnh không? Đứng lên chân anh này". Em vẫn thấy hình như mới hôm qua thôi, ngước nhìn lên là bờ vai anh rộng, hình như tiếng anh nói vẫn còn sát bên "Em nhẹ như thế này, làm sao mà đau chân anh được".
Để rồi một mình yêu anh!
Yêu trong lo âu có một ngày anh sẽ rời xa như tình yêu của em những ngày xưa cũ. Chẳng một lí do, không một câu chào. Cảm giác mọi thứ đến rất nhanh như cơn mưa rào trước khi cầu vồng xuất hiện. London thời tiết vẫn hay ẩm ương, còn em cứ lặng lẽ tự làm đau mình như thế.
Ngày yêu anh, em nằm trong vòng tay anh, ngu ngơ nói "Có thể nào, chỉ là giả vờ thôi, nói anh yêu em được không?", để rồi chỉ nhận lại từ anh vô vàn những khoảng trống. Anh không cần nơi em những ràng buộc. Bởi vậy mối quan hệ này, em cũng chưa bao giờ dám gọi cho nó một cái tên.Em sợ thành gánh nặng, sợ những quan tâm khiến anh phiền lòng, những yêu thương sẽ làm anh ngột ngạt. Sợ một ngày nếu nói ra, chạm vào ánh mắt anh sẽ chỉ còn lại những vô vọng. Sợ đau, sợ tủi. Vậy nên em cứ cố gắng để tìm thấy một lối về.
Ngày thương anh, em thèm được anh che chở. Thèm được nghe anh nói nhớ, thèm được như những người con gái khác, được âu yếm, dỗ dành. Có những ngày buồn gọi về những nỗi nhớ không tên, em thèm được bên anh rồi oà khóc. Thèm được xé nát cái vỏ bọc mạnh mẽ, được anh lau nước mắt rồi nói "Đừng lo, có anh ở đây rồi". Những đêm dài hoang hoải, em ước mình chẳng vỡ tan theo từng nốt nhạc. Biết đâu anh sẽ hiểuem yêu anh như thế, cần anh như thế. Chẳng lẽ nào cứ mãi là một đứa em gái nhỏ trong mắt anh.
Ngày thực tại, em biết chạm tay vào tình yêu ấy là điều không thể. Bởi anh vẫn nói quan tâm, vẫn nói lo, nhưng những thương yêu em chưa bao giờ đong được trong từng câu chữ. Anh nói sợ làm em buồn. Còn em thì đã quá quen với đủ những kiểu buồn ngắn dài, thế nên chẳng có lấy một chút bận tâm. Nếu rời xa anh, chắc em sẽ mãi chẳng thểan lòng. Từ bỏ người em thương yêu, từ bỏ giấc mơ được bên anh trong những ngày mưa nắng, ra đi rồi, chắc gì em đã hạnh phúc hơn những ngày gần anh. Bởi thế nên em cứ cố chấp ở lại, chẳng muốn xa rời.
Anh!
Ngoài kia dù có bao nhiêu âu lo, chỉ cần về bên em là đủ. Cứ để em ôm anh, giống như tình nhân cũng được. Em muốn yêu anh qua những ngày gian khó. Em sẽ chẳng hỏi về một danh phận, cũng không cần anh nắm tay em trên phố đông người, và rồi anh có đến hay không những ngày em cô đơn, cũng chẳng sao, em sẽ không hờn dỗi. Những cái hôn hờ hững, anh cứ giữ lại rồi thêm nồng nàn cho những người con gái khác, em cũng sẽ chẳng hề ghen tuông.
Bởi cuộc đời này thì ngắn, nên những yêu thương chẳng mấy khi vẹn toàn.
Thế nên chẳng cần nói yêu em, cứ để mình em yêu anh là đủ!