Polly po-cket
Khúc định mệnh

Khúc định mệnh

Tác giả: Sưu Tầm

Khúc định mệnh

- Nếu bạn thích một người coi bạn như người vô hình thì bạn sẽ làm gì? À, không hẳn như vậy, bởi lẽ nếu người ấy coi bạn là một người vô hình thì có nghĩa bạn còn là một khái niệm từng xuất hiện trong đầu người ấy và bị lờ đi, chìm nghỉm trong muôn vàn thứ được quan tâm khác. Còn tôi? Chính xác chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của người ấy.


***


Mưa nhè nhẹ, gió lành lạnh... Thành phố về đêm bỗng dịu dàng, thanh thản...


Hạ Chi nhìn đồng hồ, 20h45', đã lỡ một chuyến xe bus. Mỗi lần như vậy, cô cho phép mình bước chầm chậm trên vỉa hè lát gạch đỏ chót. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô mỉm cười với dòng chữ nguệch ngoặc trên bức tường trắng đã phủ đầy rêu: "chờ tình yêu như chờ một chiếc xe bus – dù nhanh dù muộn, nhưng nó nhất định sẽ đến". 10'...15'... 20'... chiếc xe bus cô chờ đã xuất hiện, còn tình yêu?


I often close my eyes... And i can see you smile... You reach out for my hand... And i'm woken from my dream...


...


Khúc định mệnh


***


CÔ GÁI VÔ HÌNH


Yêu anh nhiều nhưng mãi lặng thinhSẽ không nói sợ thêm lần thất bại


Sáng nay, tôi không nhìn thấy người ấy. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ không còn lý do gì để đến nơi này nữa. Khi chiếc xe ì ạch lăn 4 bánh kéo theo 56 sinh viên chuyên ngành Lịch sử Đảng cùng với vô số hành lý lỉnh kỉnh miền Trung tiến, vẫn còn một đôi mắt lơ đãng nhìn về khu ký túc xá, không hẳn là chờ đợi. Tôi biết chắc vậy vì người đó là tôi.


Tôi nói là "nhìn thấy" bởi lẽ chúng tôi chưa một lần gặp nhau theo đúng nghĩa. Từ lần đầu tiên ở sân trường cho đến lần gần đây nhất ở sảnh lớn nhà A, vẫn là tôi đứng ở phía xa nhìn về người ấy. Tôi biết người ấy, còn người ấy chưa một lần biết đến sự hiện diện của tôi.


Nếu bạn thích một người coi bạn như người vô hình thì bạn sẽ làm gì? À, không hẳn như vậy, bởi lẽ nếu người ấy coi bạn là một người vô hình thì có nghĩa bạn còn là một khái niệm từng xuất hiện trong đầu người ấy và bị lờ đi, chìm nghỉm trong muôn vàn thứ được quan tâm khác. Còn tôi? Chính xác chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của người ấy.


Ok? Vậy thì cứ làm người vô hình đi. Làm người vô hình thì sẽ dễ biết được tính tốt xấu của người ấy. Nhiều thứ nhìn ngắm từ xa thì đẹp, đến khi chạm tay vào được lại thất vọng. Phải quan sát cẩn thận, đánh giá cẩn thận để chắc chắn không lãng phí sự quan tâm của mình. Tóm lại, thích thì nên tiếp cận, đến gần rồi thì hãy xem thứ đó có còn như khi mình đứng ngắm ở xa không? Nếu lúc đó chưa khỏi bệnh thì hãy biến thứ đó thành của mình.


Phong Linh đã trả lời như vậy.


Ặc, "thứ đó" mà cô bạn tôi nói chính là người đó. Một người tín đồ shopping đã khái quát hóa mọi việc thành quan điểm sống như vậy đấy. Tình yêu cũng giống đi vào các gian hàng, thích gì, phải cầm lên, nhìn ngắm, đọc kỹ công dụng, chọn màu sắc, chất liệu... và cuối cùng là trả giá. Nếu thật sự thích thì sẽ không bị bước cuối cùng cản trở. Có ai mua hàng lại cầm một thứ ra quầy thanh toán chỉ vì nhìn lần đầu thấy hay hay để khi ra về ngâm cứu và ngậm ngùi quăng vào một xó. Nhiều người yêu rồi chia tay, chia tay rồi yêu... cứ thế không nhớ nổi mình có bao mối tình chỉ vì như vậy.


(Phong Linh: Hừ, đính chính lại, ta không phải tín đồ của shopping, ta mua sắm có khoa học. Người mua sắm có khoa học là người tìm ra mình thật sự cần gì, đi tìm, so sánh chất lượng và giá giữa các cửa hàng để lấy được thứ tốt nhất với giá phù hợp).


Tôi không phải tín đồ shopping lại cũng không phải người mua sắm có khoa học. Tôi căn bản là lười đi chợ, lười mua sắm. Nếu cần thứ gì đó, thật sự cần, ngoài giáo trình, tài liệu tham khảo ra thì có khi vài tháng sau tôi mới đi mua, khi ấy lại thấy không cần thiết nữa. Đã không cần thiết thì không mua.


19 tuổi, cuối cùng cũng có một người con trai đặc biệt trong mắt tôi. Bảo tôi tiếp cận, nhỡ may không lung linh như nhìn từ xa thật thì cũng đáng tiếc. Tôi chọn cách của mình. Tiếp tục nhìn ngắm từ xa. Thứ không phải của mình thì không phải của mình. Không cần tìm cách tiếp cận làm gì. Chuyện gì đến sẽ đến.


Gần 4 năm rồi, cũng có thứ khiến tôi để ý lâu đến vậy đấy. Không biết bao giờ mới hết hứng thú?


Năm tháng của thời sinh viên lặng lẽ qua đi chỉ còn lại mảnh văn bằng đỏ trên tay cùng ký ức rõ nét về một tình cảm mơ hồ.


Trong xe, tiếng cười nói của bạn học vang lên đầy sức sống lọt vào tai tôi chỉ còn một mảnh hỗn độn của ký ức mênh mang.


Khúc định mệnh


Tôi gặp người ấy vào buổi sáng đầu thu trong lành. Bước chân hờ hững bỗng lỗi nhịp bởi chất giọng ấm áp phương nam giữa lòng miền bắc:


- Được rồi, lại một lần nữa nhé!


¼ s để lướt qua 1 người lạ. Nếu nhìn quá thời gian đó, người lạ sẽ thành quen. Tôi không nhớ mình đã đứng hình tại chỗ bao lâu, chỉ biết thời gian nhàn rỗi trên trường sau này của tôi dùng để tìm kiếm hình ảnh ai kia.


Người ấy khá nổi tiếng trong trường. Người ấy thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện của trường. Thông tin về người ấy cứ tự nhiên bay đến bên tai dù tôi không cố tình lắng nghe. Người ấy càng trở nên thần thoại bao nhiêu thì tình cảm của tôi càng kín đáo bấy nhiêu. Tôi không bỏ lỡ show nào của người ấy, dù tôi không thích nơi đông người nhốn nháo. Có lẽ, dù trong hàng trăm người hò hét xung quanh, tôi vẫn chỉ thấy một thân ảnh duy nhất tỏa sáng trên sân khấu. Trong dòng người hâm mộ, tôi không phấn khích gào hét, không cuồng loạn vỗ tay, không một bó hoa, chỉ lẳng lặng nhìn người ấy cười, dù nụ cười ấy không dành riêng tôi. Với tôi, vậy là đủ.


Chúng tôi từng ngồi chung giảng đường nhưng chưa từng một lần nói chuyện. Xung quanh người ấy quá nhiều người xuất sắc hơn tôi, nói chuyện duyên dáng.


Tôi có số điện thoại của người ấy nhưng chưa từng một lần gọi điện hay nhắn tin đến. Tình cờ một hôm, tôi nghe bạn cùng phòng cậu ấy cằn nhằn những số điện thoại lạ liên tục làm phiền khiến người ấy mất ngủ.


Tôi có địa chỉ facebook của người ấy nhưng chưa từng kết bạn, chỉ đều đặn vào đọc những status ngộ nghĩnh hay hình ảnh mới nhất của người ấy. List bạn của người ấy đã full.


Tôi thuộc chòm sao Song tử, chòm sao tinh nghịch, ngổ ngáo nhất vũ trụ nhưng hình như điều đó không đúng với tôi. Chỉ có một người duy nhất tin vào điều đó, Phong Linh.