XtGem Forum catalog
Khúc định mệnh

Khúc định mệnh

Tác giả: Sưu Tầm

Khúc định mệnh

Tôi đã không tin. Nhưng giờ thì tôi hiểu, tôi hiểu mình chưa từng hiểu cô ấy. Hiểu rồi thì sao? Tình cảm dành cho cô ấy dường như sâu sắc hơn vài phần.


Cô ấy nhập viện. Cô ấy như biến thành một người khác khi nói chuyện với mấy người bạn thân và cậu ta. Hài hước, thú vị, cá tính, đôi khi đanh đá...


Tôi vô cùng tò mò về cậu ta bởi vì hai người chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại.


Ngày cậu ta từ miền trung nắng gió trở về, cô ấy năn nỉ, kiên quyết ra viện. Cô ấy ít khi trang điểm nhưng hôm đó phá lệ để che dấu đi dung nhan tiều tụy. Cô ấy bảo sắp tới có một bước ngoặt quan trọng, không nên để cậu ta phải vướng bận điều gì.


Họ hẹn nhau ở quán cafe, cô ấy cười rất nhiều. Cậu ta mang theo cả giọt mồ hôi nhọc nhằn của dân chài, mang theo nắng gió của đảo xa, mang theo tiếng cát lạo xạo, vị mặn mòi tanh nồng của biển, mang theo cả khúc nhạc từ những rạng san hô trong lòng đại dương bao la...


Tôi đã quen sự dõi theo trầm lặng của cô ấy, bây giờ, sự quan tâm ấy lại dành cho một người khác. Hụt hẫng.


Cậu ta nói điểm đến tiếp theo là sông nước Miền Tây và vùng đất mũi Cà Mau. Cô ấy được đưa về viện. Ngủ li bì suốt ba ngày. Cô ấy vừa mở mắt ra đã định ngủ tiếp hại Phong Linh - cô bạn của cô ấy nhảy dựng lên:


- Tỉnh, tỉnh ngay, mi ngủ ngày nào, ta phải thức ngày ấy. Cháo trên bàn, ăn xong đánh thức ta dậy dọn dẹp.


Nói xong lăn ra ngủ ngay trên giường cô ấy.


Hàng ngày, cậu ta vẫn gọi điện về nhưng giọng cô yếu dần. Cậu ta nghi ngờ. Cô bảo máy hỏng loa nên chỉ nhắn tin thôi.


Mỗi ngày, trong phòng bệnh của cô ấy đều xuất hiện một bó hoa cúc dại. Mọi người đều biết ai đem đến, nhưng cô ấy không biết.


Có một người luôn đến vào lúc cô ấy ngủ. Mỗi lần đến đều để lại một đóa hoa cúc dại. Người đó cứ lặng lẽ đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe hơi thở yếu ớt của cô ấy.


Rồi cô ấy cũng phát hiện ra người đó là ai. Cô ấy đột nhiên mở mắt ra nhìn, cậu ta không kịp phản ứng. Cô ấy mỉm cười:


- Cậu biết từ khi nào?


- Khi chị trang điểm.


- Cậu nên mang một chậu hoa cúc dại đến thay vì ngày nào cũng mang một bó đến.


Cô ấy chỉ nói đùa nhưng cậu ta đem đến một chậu hoa cúc thật. Cô luôn thắc mắc vì sao những bông hoa trong chậu ấy luôn tươi. Cậu ta trả lời:


- Trên đời luôn có những điều kỳ diệu, chị muốn thấy hoa cúc tươi trong chậu mỗi ngày thì hoa sẽ thấu hiểu mà không tàn lụi, giống như mọi người đều tin chị sẽ khỏe lên, chắc chắn chị sẽ sớm bình phục.


Tôi cũng hy vọng lời cậu ta nói là thật. Nhưng là tôi biết rõ những bông hoa trong chậu chưa kịp tàn, cậu ta đã thay hoa mới vào rồi.


Cô ấy biết ý nghĩa của hoa cúc dại: tình yêu thầm lặng. Cô ấy đã sớm chấp nhận những bó hoa đó. Nếu có thể, tôi cũng muốn gửi đến cô ấy một bó hoa cúc dại nhưng tôi không có cơ hội làm vậy. Cậu ta làm tốt hơn tôi nhiều. Tôi rút lui không phải vì bỏ cuộc mà vì cậu ta mới là người thật sự đem nụ cười cô ấy tỏa sáng rực rỡ.


Khúc định mệnh


***


Bệnh tật tàn phá, cô trở nên tiều tụy đến đau lòng. Không còn nhận ra chút sức sống nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Cô thích ngủ nhiều hơn. Bác sĩ bảo đó là dấu hiệu báo bệnh của cô đã chuyển biến xấu đi. Cậu đến khi cô ngủ nhưng không còn phải bỏ đi mỗi khi cô tỉnh dậy. Dù căn bệnh quái ác gặm nhấm cô từng giây, nhưng chưa ai thấy cô kêu than, trước mặt mọi người vẫn một nụ cười.


Có một lần cậu bắt gặp cô khóc, không một tiếng động, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cậu lùi lại, tựa lưng vào cánh cửa bệnh viện, tâm cậu đau. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho cô thông báo mình sắp đến. Qua ô cửa kính, cậu thấy cô lau vội nước mắt. Khi cậu đẩy cửa bước vào, cô lại cười dù trên mặt còn vệt nước chưa khô, cậu làm như cái gì cũng không thấy.


Có một lần cậu rời ra ngoài, cơn buồn ngủ ập đến, cô không muốn chìm vào giấc ngủ liền lấy kim châm vào đầu ngón tay, hơi tỉnh táo lại. Cậu vô tình nhìn thấy, cả người khụy xuống, giọt nước long lanh rơi trên mu bàn tay cậu. Cậu cần phải tỏ ra kiên cường hơn nữa để động viên cô nhưng sao khó quá. Gía mà nỗi đau cô phải chịu chuyển sang cho cậu.


Đến ngày cậu tham dự cuộc thi: "cây đàn lia thần kỳ". Cô không thể đến được, chỉ có thể chúc cậu đạt được ước mơ. Cậu nói với cô:


- Em muốn chị nghe được bản nhạc đó. Chị không được ngủ quên đâu đấy. Nhất định phải nghe xong mới được ngủ đấy.


Cô gật đầu đáp ứng.


Cậu mặc âu phục, toàn thân anh tuấn bất phàm, lại là người trẻ tuổi nhất tham dự cuộc thi, mọi ánh mắt tò mò, nghi ngờ của hàng ngàn người trong nhà hát đổ dồn về phía cậu. Cậu ngồi xuống cây đàn, cầm điện thoại gọi cho cô.


Tín hiệu được kết nối cũng là lúc tay cậu lướt trên phím đàn.


Hai không gian cách biệt được gắn kết bởi âm nhạc kỳ diệu, một nhà hát lớn sáng rực ánh đèn, một phòng bệnh nhỏ trắng muốt lạnh lẽo.


Dưới 10 ngón tay thon dài, mảnh khảnh của cậu, từng nốt nhạc du dương ngân lên, là mùa xuân mầm non đang tí tách đâm chồi nảy lộc, là mùa hạ đồng xanh mơn mởn, là mùa thu lúa trĩu vàng, là mùa đông sương trắng giăng giăng trên vườn táo đỏ, là núi cao hùng vĩ những cây tuyết tùng kiêu hãnh vươn, là bình nguyên bằng phẳng trù phú đầy hoa dại, là sóng biển rì rào ngày đêm ì oạp vỗ vào ghềnh đá, là nước mắt, là mồ hôi mặn chát, là nụ cười mỗi vụ mùa bội thu. Tiếng đàn khi nhẹ như hơi thở của chú ngựa con chào đời, khi mạnh mẽ ầm ầm như hàng vạn chú bò y-at di cư. Âm vực cao là tiếng gọi cha mặt trời ban phát ánh sáng khắp muôn nơi, âm vực thấp là tiếng mẹ đất từ ái bao dung ôm trọn vào lòng nỗi đắng cay. Trong thế giới ấy, có một góc nhỏ, nhưng góc đó tràn đầy kỷ niệm về một cô gái. Dường như lòng ấm áp, hạnh phúc khi cô ấy cười, dường như nhỏ máu khi cô ấy đau đớn. Góc nhỏ ấy chính là trái tim người nhạc sĩ.


Tiếng đàn dừng, cả nhà hát lớn tĩnh lặng đến lạ kỳ. Dư âm của khúc nhạc lắng mãi trong lòng. Bỗng có tiếng vỗ tay rồi cả hàng nghìn người vỡ òa bừng tỉnh, tràng pháo tay vang lên không ngớt.


Cậu nói với cô qua mic điện thoại:


- Em nghe thấy không? Bản nhạc đó anh dành tặng em, em là định mệnh của anh thế nên nghĩ cùng đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh.


Chạm tay vào cây đàn lia, cậu ước: người con gái tôi yêu sớm bình phục.


Đôi mắt cô khe khép lại, xung quanh một vùng tối tĩnh lặng, có giọt nước đọng trên gối trắng. Thần Hy à, nếu còn có ngày mai, nhất định sẽ nói đồng ý.


...


Phuong Tam