XtGem Forum catalog
Hoa muống biển

Hoa muống biển

Tác giả: Sưu Tầm

Hoa muống biển

Chị em mình mất bố từ nhỏ, chị không muốn con chị phải thiếu thốn tình cảm. Con người ta sống khổ nhất là sinh li tử biệt. Thôi đừng để mẹ biết nghe chưa?


Mưa. Lại một cơn mưa như trút nước trong màn đêm đen đặc. Có một trận bão xa nên tàu cá tôi đi đánh thuê phải nằm bến. Mưa cùng gió đuổi nhau chạy qua hồi nhà ném nước lên mái tôn rào rào. Có tiếng xe máy vào sân, tôi hé cửa nhìn ra. Chị lùng xùng áo mưa xuống xe bế Nhím con đi vào nhưng đến cửa đã nằm vật ra. Tôi đưa chị vào nhà. Cả người chị lạnh cóng. Lúc mẹ thay quần áo cho chị tôi lao đi trong làn mưa gọi y tá ngoài trạm xá xã. Rồi chị cũng tỉnh. Cu Nhím khóc chán rồi ngủ. Mẹ vuốt tóc chị, thở dài sõng sượt:


- Bát đũa còn có lúc va chạm nữa là. Nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua thôi con à.


Chị vô cảm nhìn trân trân lên trần nhà.


Sáng sớm hôm sau, bố mẹ chồng chị đã có mặt ở nhà tôi đòi bắt thằng bé. Nó tỉnh ngủ ôm chầm lấy mẹ khóc ré lên. Chị không chịu. Ông bà ta tru tréo chửi rủa nhà tôi chả ra gì. Rằng nhà tôi nghèo hèn, bố tôi mất mẹ tôi phải đi làm thuê để sống, chị tôi không ai thèm lấy mẹ con tôi phải " lừa" con trai ông ấy vào tròng để có chồng, lương giáo viên ba cọc ba đồng không đủ ăn, họ bảo con trai họ bỏ chị để lấy người khác đi nước ngoài có nhiều tiền rồi đưa tiếp ba lá đơn li hôn anh rể đã kí sẵn gửi từ Quatar về bắt chị kí. Chị cầm bút kí hết, chả thèm đọc xem trong đó viết gì. Tôi ức lắm, cục uất lên tận cổ nhưng chị không cho tôi và mẹ nói gì, chuyện của chị, chị tự giải quyết. Khi ông ta đòi lại chiếc ấm điện mà anh Hoan mới gửi một người bạn từ bên đó về cho chị , chị trả luôn. Chiếc xe máy chị không trả vì giấy đăng kí xe mang tên chị. Đến lúc này, mẹ mới vỡ lẽ ra tất cả những gì chị đã cố chịu đựng. Mẹ gào lên đau đớn, tuyệt vọng:


- Cả đời tôi có làm điều gì thất đức đâu sao mà con tôi khổ thế này hả trời? Từ đời thượng cổ đến giờ, có ai đời bố chồng mang đơn li hôn bắt con dâu kí không?


Nói rồi mẹ quỵ xuống.


Đêm đó, trung tâm bão đi qua làng chài. Gió mưa quay cuồng gào thét. Những cơn gió điên giận ném xuống mái nhà những cành cây gãy. Mưa trút nước xuống , chảy lênh láng khắp nhà. Mặc. Không ai trong nhà tôi còn tâm trạng mà lấy thau hứng nước rồi đổ ra ngòai cho nền nhà khỏi ướt nữa.


Bốn tháng sau, anh rể về nước, quẳng vào mặt chị thêm một lá đơn li hôn nữa. Chị nghẹn ngào:


- Em muốn mình sống cho con một cái vỏ gia đình. Em biết hết những gì anh làm bên đó rồi. Con cần một gia đình đầy đủ. Khi con lớn, mình chia tay.


Anh ta nhếch mép cười, cái cười đểu giả và khinh nhược. Tôi đứng ngoài nhìn vào chỉ muốn đấm tan cái mặt đen nhẻm chả ra gì ấy ra làm trăm mảnh.


- Tôi không cần vợ cũng chả cần con. Không có tiền thì nghèo sẽ đi với hèn cô thừa biết rồi còn gì. Có tiền thích bao nhiêu vợ, bao nhiêu con mà chả được. Thân cô chỉ là một lời thách đố của lũ chúng nó ở nhà tán cô không nổi, tôi bỏ ra ít tiền, tôi có cô...


Chị hét lên, mắt nảy lửa:- Anh đưa đơn đây tôi kí. Hãy mau ra khỏi cuộc đời tôi.


Cầm lá đơn trong tay anh ta đắc thắng cầm luôn chìa khoá xe máy Nhím chơi để trên bàn uống nước:


- Tôi về không có xe đi lại tán vợ nên cô trả xe tôi.


Thằng nhỏ kêu lên thất thanh đòi chìa khoá xe có con khủng long bằng nhựa mà nó thích. Giọng chị đặc đi:


- Chiếc xe giấy tờ mang tên em, một nửa mua nó là tiền mừng cưới của em, có ra toà cũng thuộc về em. Hàng ngày em đưa con đi học, đưa con đi chơi, đưa con đi khám bệnh và em đi làm lấy tiền nuôi con bằng chiếc xe này. Anh không còn lương tâm làm người thì mới lấy đi...


Mặc cho tiếng con non nớt gào thét đòi xe cho mẹ, anh ta vẫn cứ lạnh lùng cúi xuống, tháo chiếc ghế xe chị đã buộc vào đó để chở con hàng ngày ra. Chị ôm con vào lòng, lấy tay che mắt con lại giữa sân trong làn mưa rét cắt da thịt của tiết đại hàn quất vào mặt.


Cả ngày hôm đó, chị không ăn uống , không nói một lời nào, nằm bất động như một xác chết ở trên giường. Đêm đó, mẹ tôi thi thoảng lại sờ vào người chị xem chị thế nào, mẹ sợ chị nghĩ quẩn. Rồi chị cũng nói:


- Con sẽ sống thật tốt vì Nhím cũng như mẹ đã sống vì chị em con. Mẹ yên tâm ngủ đi.


Mẹ suốt ngày nước mắt thương chị còn chị thì nước mắt đóng băng trong lòng rồi. Bố anh ta còn mang đơn lên trường chị công tác yêu cầu ban giám hiệu và cả lên phòng Giáo dục huyện nữa đuổi việc chị vì chồng chị không có nhà mà dám bỏ về nhà đẻ, để khi toà xử li hôn chị không được nuôi con.


Mẹ lo lắng. Chị trấn an mẹ:


- Con vẫn làm tốt công việc của mình không ai có thể đuổi việc con được. Dù có bị mất việc, con vẫn được nuôi con vì cháu chưa tròn hai tuổi. Con còn hai bàn tay, có nhiều việc con có thể làm để sống tốt mẹ à.


Chị tôi trở nên nổi tiếng trong vùng nhờ lá đơn kiện vô lí và tàn độc của ông nội con trai mình. Có nhiều lời bất bình của mọi người bênh vực chị tôi đã được nghe.


Chị chia tay chồng và giành quyền nuôi Nhím con. Một tháng sau, bố anh ta thăm cháu và vẫn đòi thằng bé vì nó là đứa cháu đích tôn thờ phụng hương hoả cả chi tộc họ Phạm ở thôn Bái Kiện. Chị đưa ra quyết định của toà án. Ông ta đành chịu và vứt lại một tờ giấy viết bằng mực đỏ đoạn tuyệt Nhím con. Đọc xong, chị cười, tiếng cười khiến tôi nổi da gà. Mẹ tưởng chị điên, ôm chầm lấy chị mà lay mà gọi...


Tôi kể cho chị nghe về cuộc gặp mặt vô tình với anh Tú trên chuyến xe buýt sáng nay khi anh từ thành phố về nhà. Giờ anh đã thành đạt, có công ty riêng. Anh vẫn chưa lấy vợ. Anh biết hết tất cả chuyện của chị nhưng anh hiểu tính chị, anh để thời gian cho lòng chị tự chữa lành vết thương. Anh muốn thực hiện lời hứa khi xưa. Chị thả vòng hoa tím vừa kết xong xuống biển rồi sẽ sàng:


- Yêu một người đã khó, quên một người lại càng khó hơn. Giờ chị thế này... Mọi chuyện cũng đã qua rồi em à. Chị không được ích kỉ. Với chị, anh sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn nữa. Chị tin anh ấy nhưng cũng không muốn anh ấy khó xử.


Vòng hoa lại càng trôi xa hơn khi có đợt sóng liếm vào bờ cát.


- Chị mong anh ấy hạnh phúc. Với người khác , anh ấy sẽ nhẹ lòng hơn nhiều. Chị sẽ sống vì con em à. Mặc dù một mình nuôi con sẽ vất vả nhưng được làm mẹ cũng hạnh phúc lắm rồi.


Chị chỉ xuống vạt muống biển:


- Em có thấy loài cây này đặc biệt không? Giữa thời tiết khắc nghiệt nắng to, cát nóng như chảo rang thế này mà nó vẫn xanh tốt và nở những nụ hoa thật đẹp. Cây cỏ còn biết vươn lên khó khăn thử thách để mà sống cho có ý nghĩa nữa là con người.


Thuỷ triều dâng cao, hai chị em cùng rảo bước về nhà.


Nắng nóng kéo dài, sự oi bức ngột ngạt ấy khiến cho con người cũng chẳng muốn gần gũi nhau. Trời âm u vật vã mấy ngày liề .