Pair of Vintage Old School Fru
Hoa hồng xác pháo

Hoa hồng xác pháo

Tác giả: Sưu Tầm

Hoa hồng xác pháo

Không phải chị ruồng rẫy tôi, mà tôi sợ, một nỗi sợ vừa mơ hồ, vừa hiện hữu. Đó là nỗi nhớ người yêu của chị gái cứ mỗi ngày một lớn dần lên trong tim mình. Tại sao tôi lại nhớ người yêu của chị mình như thế? Tôi cứ dần nhận ra điều đó mỗi khi anh đến đón chị tôi đi chơi. Khi nụ cười trong trẻo và má lúm đồng xu của anh chào tôi ở ngưỡng cửa. Trong lòng tôi, không biết là trái tim hay dạ dày ...lại cồn cào nhức nhối.


Ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tôi nhận được rất nhiều hoa, nhưng chỉ có hai bó hoa hồng xác pháo, một của Huy và một của anh Minh. Lúc trao bó hoa cho tôi, anh Minh nháy mắt cười tinh nghịch. Khi thấy Huy lặng lẽ nhìn tôi, anh bảo:


"Đã đến lúc đổi tên hoa hồng xác pháo là hoa hồng gì gì đấy được rồi."


" Vì sao ạ?"


"Bây giờ người ta cấm đốt pháo, bé không biết sao?"


Huy thường xuyên đến thăm tôi hơn. Huy nói Huy nhớ tôi. Nhớ! Có lẽ với Huy như thế là quá đủ. Còn tôi, nỗi nhớ mỗi ngày một nghiêng sâu về phía Minh mà tôi không có cách nào chạy trốn được.


* * *


Đột nhiên chị Lan tuyên bố chia tay Minh. Chia tay sau nhiều năm gắn bó. Chị Lan không khóc vì là người chủ động. Chẳng điều gì khiến chị suy sụp bởi chị là người mạnh mẽ. Nhưng chị không che giấu được nỗi buồn. Chi rất buồn.


" Chị đừng bỏ anh Minh được không chị?"


" Sao thế bé?"


" Em thấy anh ấy buồn. Tội nghiệp ."


Chị Lan nhìn tôi một lát, thở dài: " Bé à. Đôi khi để khỏi ngã, người ta phải biết vấp kịp thời."


Lạ thật. Dù vô cùng nhớ người yêu của chị gái, nhưng khi họ chia tay thì tôi lại là người đau khổ.


Tôi chưa một lần mong họ chia tay.


Một đêm mùa hạ trời mưa dữ dội. Minh đứng trong mưa, ướt sượt trước cánh cửa khép chặt của chị em tôi.


" Chị mở cửa cho anh Minh đi chị" – Tôi van vỉ.


" Không" - chị Lan kiên quyết


Tôi cắn môi để khỏi bật khóc.


" Bé đi ngủ đi, đừng quan tâm đến những chuyện vớ vẩn. Ai đứng đó mặc họ, chị đâu có bắt đứng"


" Nhưng..."


" Thôi mà..."


Chị Lan lạnh lùng lên giường trùm kín đầu bằng chiếc chăn đơn mỏng. Mưa vẫn tuôn ào ào, xối xả. Tôi ghé mắt qua ô cửa nhỏ. Minh vẫn đứng như pho tượng. Tôi bật khóc. Chị Lan tung chăn, nhìn tôi kinh ngạc. Như có ma lực, tôi lao đến cửa, mở tung ra.


Và gió đưa những hạt mưa bay tung toé vào phòng. Tôi lui vào phòng xép bên trong, còn kịp nhìn thấy hai lúm đồng xu rạng rỡ trên khuôn mặt Minh. Họ ngồi bên nhau đến sáng. Rồi kết hôn. Rồi hạnh phúc. Thi thoảng anh Minh lại trêu tôi:


"Nếu tối đó bé không mở cửa thì bây giờ anh chị đã đường ai nấy đi rồi"


Chị Lan thì phụng phịu:


" Tại bé đó, nên giờ chị mới phải trói buộc cuộc đời với anh chàng gàn dở này."


Tại tôi cả. Hoá ra là lỗi tại tôi vì đã đem hạnh phúc đến cho hai người bọn họ . Hoá ra tình yêu vĩ đại mà chị My tiên đoán ngày xưa lại chẳng đúng nghĩa như tôi hằng mong đợi. Có lẽ tình yêu vĩ đại ấy tôi đã hiến dâng cho một người để người ấy trở thành anh rể tôi...


Huy vẫn đều đặn đến đón tôi đi chơi. Ngày xưa, vào đêm Valentine tôi nhận bó hoa hồng xác pháo đầu tiên Huy tặng, chị My từng nói: "Bé còn phải đi thêm một chặng dài nữa mới trở thành người lớn được" Tôi đi bên Huy chỉ để tự hỏi xem mình đã trở thành người lớn chưa mà mỗi lúc nhớ Huy, chỉ có dạ dày cồn cào như đang đói.


Huy vẫn tặng tôi hoa hồng xác pháo. Nó vẫn là hoa hồng xác pháo ngay cả khi người ta không đốt pháo nữa.


* * *


Chị My cho con nhỏ về chơi vài ngày. Đứa bé đang ở cái tuổi biết hỏi nhiều câu khiên người lớn khó có thể trả lời:


"Dì ơi. Bố cháu bảo sao dì không lấy chồng đi. Không nhanh là ế đấy dì ạ."


Tôi ôm chặt con bé có đôi mắt biết cười vào lòng. Và gợi nhớ về Huy. Có thể giờ này Huy đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của đời mình. Mỗi lần sinh nhật tôi, Huy vẫn gửi cho tôi hoa hồng xác pháo. Khóm hồng chị My trồng ngày xưa đã quá cằn cỗi, nhưng tôi không nhổ nó đi. Nó vẫn nở những bông hoa màu xác pháo. Có lẽ chẳng vô cớ, cũng chẳng vì màu sắc mà người ta gọi nó là hoa hồng xác pháo. Xác pháo tả tơi khi cuộc vui đã tàn, giấc mơ trở thành hiện thực.


Phạm Thanh Thúy