Teya Salat
Hạnh phúc cách mình bao xa?

Hạnh phúc cách mình bao xa?

Tác giả: Sưu Tầm

Hạnh phúc cách mình bao xa?


"Con à, con bảo mẹ phải quên bố làm sao đây?"


Phải mất bao lâu để quên đi một người? Phải bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua tôi mới có thể quen dần với cuộc sống thiếu vắng một bóng hình? Phải đến khi nào tôi mới có thể trở về với cuộc sống yên ả như trước kia? Tôi hoàn toàn không biết.


Hai tháng tiếp theo cứ vậy mà từ từ trôi đi. Đứa bé trong bụng ngày càng lớn hơn, bác sĩ nói là con gái, rất khỏe mạnh. Tôi hạnh phúc, nước mắt ứ ra khi nhìn lại những phiếu siêu âm mỗi tháng.


Tôi đi siêu thị mua đồ cho con, lựa từng món đồ một, tất cả đều là một màu xanh mà anh thích. Tôi hy vọng con tôi sẽ giống anh, đừng hậu đậu như mẹ của nó.


- Chị!


Tiếng gọi quen thuộc vang lên, tôi đưa mắt lên nhìn, là em gái của anh. Cô ấy nhìn rất lâu vào chiếc bụng bầu của tôi, nghẹn ngào hỏi:


- Cái thai... là con anh em?


Tôi từ rất lâu rồi, đã học được cách cư xử bình thản trước mọi việc xảy ra với mình. Chỉ mỉm cười gật đầu đưa tay đặt lên bụng.


- 6 tháng rồi, là con gái!


- Em không hề biết!


- Chị không nói với bất kỳ một ai.


- Chị ngay cả anh em mà cũng không nói?


- Có lẽ không cần! Vốn dĩ nhiều chuyện không nhất thiết cứ phải nói ra!


- Anh em ở trong viện 2 tháng nay rồi.


- Anh ấy bị làm sao?- Tôi sửng sốt.


- Bác sĩ nói anh ấy bị u não, phát hiện từ 4 tháng trước, đã phẫu thuật xong, nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.


Tôi lặng đi, bàn tay đang lựa chiếc yếm rơi xuống đất. Chân tôi mềm nhũn như thể sẽ ngã xuống luôn lúc này. Bốn tháng trước là lúc anh nói lời chia tay với tôi. . .


Tôi khó khăn lắm mới mấp máy môi run rẩy mà nói:


- Có thể... có thể đưa chị đi gặp anh ấy không?


Anh nằm hôn mê trong phòng bệnh, trên người đầy những dây truyền, khuôn mặt gầy đến xanh xao, nhợt nhạt,. Tôi lấy bàn tay anh đặt lên bụng mình mà nói:


- Anh sắp được làm bố rồi! Là con gái! Chắc chắn sẽ rất xinh. Anh mau tỉnh lại đi! Để còn nhìn được lúc con gái mình sinh ra chứ?


Em gái anh đứng bên cạnh lấy từ trong túi áo ra một hộp quà rất đẹp, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tôi nói:


- Em tìm được trong ngăn kéo đầu giường anh trai, là anh ấy đã mua trước để tặng chị.


Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn có khắc tên tôi và anh, còn có một chiếc thiếp rất nhỏ có ghi: "Em yêu! Đồng ý làm vợ anh nhé!"


Nước mắt tôi lại một lần nữa, cứ ồn ào rơi xuống. Bàn tay tôi đan thật chặt lấy bàn tay anh.


Một tuần lặng lẽ trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh lại. Một tuần ấy, tôi ngày nào cũng ở bên giường anh, gần như kiệt sức, gia đình anh khuyên tôi về nhà nghỉ nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là tôi. Mỗi ngày, tôi đều nhắc lại cho anh những chuyện trước kia của chúng tôi, tôi sợ nếu anh ngủ lâu quá, sẽ quên mất những kỉ niệm của cả hai.


- Bốn tháng rồi anh chưa nhìn em, anh không nhớ em chút nào hết à? Bốn tháng rồi em chưa được nghe giọng nói của anh, em nhớ anh lắm... Anh mau dậy đi, em sẽ làm cơm sườn cho anh ăn, sẽ nghe lời anh, sẽ không bướng bỉnh cãi lại lời của anh nữa.


- Bình thường mỗi lần anh dạy Tiếng anh cho em. Em đều giấu anh mà lén giở xem phần đáp án. Mấy lần bị anh phát hiện, bị phạt học thuộc 100 từ mới. Anh thật dã man quá! Nhưng em nói cho anh biết, tiếng anh em bây giờ rất khá, còn được Sếp nhờ làm phiên dịch cho nữa. Anh mau dậy, so xem Tiếng anh của ai khá hơn nào.


- Kiểm tra thể dục chạy 100m tối đa là 20 giây. Nhưng lần nào em cũng chạy mất 21 giây. Anh bảo anh chạy trước em, em đuổi theo phía sau, như vậy có thể khiến em chạy nhanh hơn. Nhưng lần này anh chạy cách xa em quá. Em đuổi làm sao kịp anh đây?


- Những lần mình giận nhau, anh không muốn cãi nhau với em. Chúng mình quay lưng lại nhắn tin với nhau. Lần nào cũng là em xin lỗi trước. Tất cả đều là lỗi của em, nhưng tại sao anh chẳng bao giờ chịu nhường em lấy một lần?


- Anh nhớ giáng sinh năm trước, anh bảo sẽ qua trường đón em đi chơi không? Em đợi anh đúng hai tiếng đồng hồ dưới sân trường giữa thời tiết lạnh buốt. Gọi hàng bao nhiêu cuộc anh cũng không chịu nghe. Em vừa lạnh vừa sợ, người cứ run lên bần bật. Rất rất rất lâu sau, anh cuối cùng cũng đứng trước mặt em thở hổn hển: "Anh tới rồi!". Nhìn thấy anh, em chỉ biết khóc òa lên, cứ lấy túi xách nhằm vào người anh mà đánh: "Anh biết em đã đợi anh bao lâu không? Em gọi cho anh bao nhiêu cuộc, sao anh không thèm nghe lấy cuộc nào? Anh biết là em lo cho anh thế nào không? Em còn tưởng anh bị làm sao nữa. Tại sao anh lại không nghe lấy một cuộc? Em còn tưởng anh sẽ bỏ em một mình ở đây nữa". Anh ghì chặt xin lỗi em rối rít, còn em thì vẫn không ngừng khóc, anh vỗ vỗ lưng em mà bảo: "Con lợn ngốc này! Chẳng phải anh đã ở trước mặt em rồi sao?". Em bảo "Anh không biết em sợ lắm đâu! Em sợ, sợ một ngày anh không cần em nữa!". Anh còn nhớ anh nói gì không? Anh nói rằng: "Chỉ sợ em bỏ anh đi thôi, chứ anh sẽ không bao giờ rời xa em. " Anh còn nói lấy tim mình ra để đảm bảo nữa. . .


- Mỗi lần em nhớ anh, gọi điện thoại hỏi anh có nhớ em không? Anh đều bảo là không. Em mắng anh vô tâm. Anh bảo vốn dĩ chưa từng quên, sao cần phải nhớ. Nhưng bao nhiêu ngày rồi anh chưa tỉnh. Có khi nào anh quên mất em rồi không? Anh mau tỉnh dậy đi, nếu không em sợ anh sẽ quên em mất. Anh chưa từng nói yêu em. Ngay cả tỏ tình cũng là do em nói. Anh còn nợ em quá nhiều như thế vậy mà chưa trả hết đã bỏ em đi vậy à? Anh còn chưa nói yêu em mà? Nhẫn cầu hôn anh mua, còn chưa kịp đeo vào tay em nữa. Em nói cho anh biết, anh đừng tưởng cứ ngủ như vậy là không phải trả nợ cho em. Anh phải tỉnh dậy để dùng cuộc đời còn lại của mình bù đắp tất cả những gì anh chưa từng thực hiện với em.


- Anh có nghe thấy con nói gì không? Con nói nó muốn bố tỉnh dậy đặt tên cho con. . .


Người tôi dường như không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay tôi trượt khỏi bàn tay anh, tôi thiếp dần đi, trong cơn mê man, không rõ thật hay mơ, tôi thấy anh đang ngồi bên cạnh mỉm cười với tôi- là nụ cười rạng rỡ, tràn đầy yêu thương của trước kia chứ không phải nụ cười lạnh lẽo mà bốn tháng trước anh cố tình cho tôi nhìn thấy.


- Anh tỉnh rồi...?- Nước mắt tôi ứa ra, đưa tay lên chạm vào gương mặt quen thuộc ấy – Có phải là anh không?


- Là anh... - Anh đưa những ngón tay gầy guộc lên lau đi những giọt nước mắt trực rơi- Để em phải khổ rồi.


- Anh thật quá đáng, em đã đợi anh rất lâu, đã hơn một trăm ngày rồi... Em thực sự nhớ anh đến phát điên. Sao anh có thể giấu em nhiều chuyện như vậy, sao anh có thể tàn nhẫn mà để em lại một mình lâu như vậy?- Tôi òa khóc, bao nhiêu uất ức bấy lâu dồn nén trong tôi, từng giọt, từng giọt vội vã rơi xuống.


- Anh xin lỗi, anh hứa, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ để em lại một mình nữa, sẽ không bao giờ buông tay em dễ dàng như thế nữa... Anh xin lỗi... xin lỗi em...- Anh khẽ cúi xuống hôn tôi, tôi cảm nhận, có một làn nước ấm hình như đang lăn trên má mình. .


- Em sẽ chỉ bỏ qua cho anh đúng một lần này thôi. Nhưng con rất nhớ anh.