Ring ring
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

Tác giả: Sưu Tầm

Đơn giản vì em yêu anh

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


"Tình yêu con gái như ánh pha lê, rất sáng trong cũng rất mong manh, anh yêu hỡi nếu yêu em rồi xin đừng làm mưa trên mắt em..."


***


Đơn giản vì em yêu anh


Một hồi chuông thật dài cô mới choàng tỉnh dậy, vớ cái điện thoại trên đầu giường, nheo đôi mắt lèm nhèm của sáng sớm vào màn hình sáng trưng hiện rõ ảnh của anh. Là anh gọi, trong lòng cô thoáng chút nhẹ nhõm, vui mừng đến lạ, nhưng cô dối lòng mình, kiêu căng nhấn vào nút từ chối. Rồi cô buông một hơi thở dài, ném điện thoại xuống nệm rồi ngủ tiếp.


Chuông điện thoại lại reo, lần 2, lần 3, rồi lần 4, bỗng tim cô dồn dập những nhịp đập gấp gáp và mạnh bạo hơn, nhưng tính cô là thế, muốn nghe máy, nhưng chỉ vì cái tính trẻ con, cô tắt phụp máy đi, tắt luôn cả nguồn điện thoại rồi vờ yên lòng nhắm mắt ngủ tiếp. Với suy nghĩ thoáng trẻ con, thoáng người lớn, mới 5h sáng thôi mà, làm gì mà gọi sớm thế, kèm theo đó là sự hồi tưởng lại sự giận hờn đến tột đỉnh của cô suốt cả ngày hôm qua với anh. Nghĩ đến đó thôi, cô lại ôm con gấu bông anh tặng vào noel của 2 năm trước và chìm nghỉm và giấc ngủ lúc nào không biết, cô ngủ để nối lại giấc mơ bị đứt quãng bởi cuộc gọi của anh.


- My ơi?


- ơi.


- anh Kỷ bảo đang đứng trước cổng ký túc xá đợi mày kìa!


- cái gì???. Lần này lại là cái Hương, bạn cùng phòng với nó. Không cần chuông điện thoại hay gáo nước lạnh nữa, chỉ thế thôi, chừng ấy đủ để cô phải tự giật thót cả người lên, tỉnh bơ như chim sáo.


Bật người ngồi dậy, cô vù đầu, dứt tóc, không biết chuyện gì đang xảy ra, và mình phải làm như thế nào sau đó. Cô nghĩ thầm, chắc không gọi được cho mình nên mới gọi cho bạn mình đây. Vẫn tiếng chuông ấy, anh lại gọi, cô vội nghe máy, với hai chữ "a lô" nặng trĩu như một bao tải cát. Đầu dây bên kia anh thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười mệt mỏi, cô cảm nhận được điều đó từ anh, bởi không chỉ riêng một lần, mà anh luôn như thế suốt mấy năm trời họ yêu nhau.


- Anh gọi tôi làm gì, anh bị hâm à, anh bị làm sao thế hả, tự nhiên ra đây làm gì?. Một loạt câu hỏi, tỏ rõ sự trách cứ cứ thế tuôn ra từ miệng cô. Cô hiểu chứ, biết chứ, lo lắng lắm chứ, anh mệt mỏi lắm, suy nghĩ nhiều chuyện lắm và cũng thương cô nhiều lắm. Nhưng cũng chỉ vì yêu cô quá nhiều nên anh mới phải vất vả bắt chuyện xe cuối cùng trong đêm từ Nghệ An ra Hà Nội để kịp thực hiện lời hứa ra ăn rằm với cô.


- Em, em ra gặp anh đi, một lần này nữa thôi, em nhé, anh đợi em ở điểm xe bus anh vẫn thường ngồi nhé, anh đợi em. Giọng điệu cầu thiết kèm sự mệt mỏi của anh làm cô thương anh nhiều hơn, nhưng chỉ vì sự bướng bỉnh và ưng nghạnh của cô mà cô thản nhiên đáp lại anh


- Anh về đi, tôi không gặp anh nữa đâu, mình không còn gì để nói nữa cả. Cô tắt máy đi mà không cho anh nói tiếp những lời năn nỉ, tỉ tê sau đó.


Và màn hình lại sáng, anh lại gọi.


- Tôi đã bảo anh về đi rồi cơ mà, gọi lại làm gì nữa, tôi không ra gặp anh đâu. Cô nói trong muôn vàn sự bực tức.


- Anh xin em đó, em gặp anh nốt lần này thôi, nói với em mấy câu rồi anh sẽ về, giờ anh đang bị gãy chân rồi đây, đau lắm em à,em ra gặp anh nhé, máy anh sắp hết pin rồi.


Nói đến đó thôi, tình yêu thương của cô dành cho anh lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và cứ thế nó cuốn cô theo những dòng suy nghĩ vẩn vơ, không biết anh có bị làm sao không, có đau lắm không. Những ý nghĩ đó đã thôi thúc cô phải nhanh chóng đi gặp anh, mặc dù lòng cô đang giận anh lắm.


Ý nghĩ đầu tiên chợt lóe ra trong đầu cô trước khi đi gặp anh, là phải đưa anh đi bệnh viện và khám cái chân của anh đã, rồi sau đó là sẽ tính chuyện với anh về chuyện của ngày hôm qua.


Không khí sáng sớm bình minh dễ chịu thật, cô cứ muốn miên man theo làn gió nhẹ rồi hít hà thật sâu cái tinh khôi, trong lành của sáng sớm. Khoảng cách từ chỗ cô ở ra chỗ anh ngồi thật sự là không quá xa, nhưng cô vẫn muốn tranh thủ cái thời khắc của sáng sớm, hít một hơi thật sâu, để lấy hết mình tĩnh, nói chuyện với anh một lần ra trò. Trước khi gặp, cô nghĩ bụng, mình phải "vênh" cái mặt lên thật lạnh nhạt và tỏ vẻ bất cần với anh, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh ngồi một mình ở điểm dừng xe bus, nhìn mới đáng thương làm sao, chân cô bỗng chùng lại, mềm nhũn ra và rụt lại bước chân đang tiến về phía trước.


Từ xa anh trông thấy cô, mặt anh bỗng tươi roi rói, nở một nụ cười tươi như nắng sớm, rồi cố chạy thật nhanh đến bên cô, mặc cho chân vẫn chấm phẩy từng bước nặng nhọc. Và lúc này đây, Cô như chết lặng khi anh dám dang tay ra và ôm cô thật chặt ngay giữa chốn đông người.


Mặc dù không muốn, nhưng cô vẫn đẩy anh ra, đập mạnh vào ngực anh mà mắng lấy mắng để. Trông mặt anh lúc ấy cứ nghệt ra như con bê bị lạc mất mẹ, buồn cười không chịu được, nhưng cô vẫn cố dấu, dấu đi nụ cười đầy sự nũng nịu và quay mặt đi về hướng khác. Anh chạy theo nắm lấy bàn tay bé nhỏ và mềm yếu của cô, họ băng qua con đường nơi thủ đô tấp nập những dòng xe và ngồi lại ở một ghế đá dưới nhiều cây xanh trong khu chung cư gần đó.


Bắt đầu rồi đây, vẻ mặt cô đầy sự nghiêm nghị, nhìn thẳng về một hướng mà không phải anh. Anh không nói gì, chỉ biết vuốt mặt rồi thở dài, anh ném những hơi thở dài nặng nhọc mà không nói gì với cô. Bực quá, cô vùng vằng ngồi dậy.


- Anh không nói thì em đi về. Những bước chân giận dỗi cứ thế theo cô bước đi một đoạn khá dài.


- Em, từ từ nghe anh nói đã, anh đã bắt đầu nói đâu, giờ mình ngồi lại để anh nói em nghe.


Cô ngoan cố và cương quyết không nghe nữa, họ đứng bên vệ đường và đối khẩu một hồi lâu, nhưng vì nét mặt đáng thương đầy sự năn nỉ của anh đã làm cô phải phải chịu thua anh, theo chân anh ngồi lại ghế đá.


- Anh không phải ra đây để giải thích với em chuyện hôm qua, nhưng anh muốn nói lời xin lỗi em, thật sự xin lỗi em, em yêu, đừng giận anh có được không, nốt hôm nay thôi, anh sẽ ra đi và không dám cầu xin sự tha thứ của em thêm một lần nào nữa. Bởi vì trong thâm tâm của anh, trong tận sâu trái tim anh, anh cũng chỉ yêu mình em, chỉ có một mình em thôi, em vẫn là người con gái đẹp nhất trong lòng anh.


- Được rồi, anh yêu em chứ gì, vậy thì những dòng tin nhắn trên facebook, anh nói anh yêu em, anh tin em, anh nhớ em, anh phải cưới em sớm, anh muốn được ngắm em mỗi ngày... anh nói với người con gái khác như thế thì sao. Giờ anh lại quay sang nói với em là yêu em, anh không tự thấy ghê tởm cho chính bản thân mình hay sao.... Giọng cô đầy sự bực tức và khó chịu.


- Nhưng đó chỉ là những dòng tin nhắn trêu đùa trên mạng, chứ anh chưa bao giờ gặp người ta, và thời gian đó em không nói chuyện với anh, nên anh mới như thế.


- Anh chưa gặp họ bao giờ, nhưng chẳng phải anh đã có quá nhiều kế hoạch trước khi gặp họ còn gì, anh sẽ vào trong đó tổ chức sinh nhật chung với họ, mua giày cho họ, đưa họ đi chơi, cà phê, trà sữa, rồi thưa chuyện với ba mẹ họ luôn còn gì...cô như thắng thế và bật lại những gì anh nói.


- Tất cả là tại em, tại em không nói chuyện với anh, làm anh thấy trống vắng nên anh mới thế, em phải nhìn vào thực tế mà sống, thực tế là anh yêu em, và giờ đây anh đang ở Hà Nội với em, chứ không phải là vào miền nam với họ...


Cảm thấy mệt mỏi và chán chường khi hai đứa cứ ngồi đấu khẩu với nhau như hai thằng kẻ thù, đầu cô sắp nổ tung lên, cô muốn phát điên lên vì càng nói mọi chuyện càng không thể kết thúc, anh đã nhường cô, nhưng cô chưa thể chấp nhận được anh trong lúc đó. Suốt 4 giờ đồng hồ, hết cãi nhau rồi lại nói khích, nói xoáy nhau, mặt trời cũng đã lên cao, cái nắng gay gắt của những ngày đầu thu đã thay chỗ cho bình minh và xóa đi sương sớm, cô mệt mỏi tưởng chừng như muốn ngã gục xuống ghế, cô mất hết sức lực, cảm thấy vô cùng khó thở. Và cũng vì sự kiêu căng và lạnh nhạt của cô đã làm cô quên béng đi mất cái dự tính ban đầu trước khi gặp anh. Chân anh chắc còn đau lắm, nhìn người anh mệt lắm, bảo anh đi khám, nhưng anh nhất quyết phải ở bên cô. Không còn cách nào khác, cô cho anh vào phòng để nằm nghỉ, rồi cô sẽ đi chợ về làm cơm cho cả phòng và anh. Mặc dù khi cô phát hiện ra anh phản bội cô, lăng nhăng với người khác, cô cũng đã tự hứa sẽ không bao giờ tha thứ cho những lỗi lầm của anh, và sẽ không thể yêu thương nổi một người như anh nữa, và tất nhiên rồi, cô đã khóc, khóc rất nhiều ở ngày trước đó, khóc đến không thể nói được, khóc đến sương húp cả 2 mắt, khóc đến bỏ bữa cả ngày vì không thể nuốt nổi, và cô khóc cho sự tổn thương quá lớn của mình, khóc cho sự mềm yếu và ngốc nghếch của chính bản thân. Bởi kể từ khi quen và yêu anh, cô đã phải chịu đựng rất nhiều "cú sốc". Anh đã gây ra cho cô quá nhiều nghiệp chướng trong cuộc đời ấy. Và cô cũng đã ngu ngốc khi đặt trọn niềm tin vào một người con trai như thế, một niềm tin tuyệt đối, không chút do dự và tính toán. Để rồi từ đó cô nhân lại cho mình bao nhiêu là nỗi buồn và nước mắt. Cô đã phải tự mình vượt qua những cấp độ của tổn thương, buồn, khóc, im lặng, không quan tâm, cười nhạt...


Bữa cơm trưa hôm đó cũng đơn giản lăm, đạm bạc lắm, nhưng toàn bộ là do cô làm, nó không ngon, không hấp dẫn như những lần trước đó cô từng làm, nhưng mọi người quay quần bên nhau, vui vẻ ngày rằm tháng 7. Cô quên đi những giận hờn trước đó và cho anh cảm giác thoải mái đến lạ.


Rồi cứ thế mọi chuyện cũng qua đi, và cô lại vui vẻ với anh như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó, họ lại yêu nhau đến nồng nàn và cháy bỏng nhiệt huyết và hết mình.


Mọi việc đã xong xuôi, anh dẫn cô ra công viên gần đó, họ ngồi bên nhau, cùng lật lại những chuyện cũ, những khó khăn mà cả hai đứa đều phải vượt qua trong nhưng năm tháng yêu nhau. Ngày anh ngỏ lời yêu cô, cô còn trẻ con lắm, chưa biết gì hết, một thời gian rất lâu sau đó cô nhận lời yêu anh, và kể từ lúc đó cho tới bây giờ là ba hay bốn năm, cô cũng không nhớ rõ nữa. Ngần ấy thời gian thôi, nhưng họ đã có quá nhiều kỷ niệm với nhau, những khó khăn, bao sóng gió, mà nghĩ lại họ vẫn thấy nó mới tinh, giống như ngày hôm qua vậy.


Anh mỉm cười hạnh phúc, khi cô vẫn yêu anh, và trải qua bao nhiêu là khó khăn. Tốt nghiệp ra trường, anh phải rong ruổi, chạy vạy khắp các tỉnh miền bắc để xin việc, với mong muốn được ở gần cô hơn, dạo ấy anh khó khăn lắm, ra trường nhưng chưa xin được việc, tiền thì lại không có, nhưng anh vẫn cố bám trụ tại thủ đô. Rồi anh lại đón cô vào mỗi chiều tan học, họ cùng nhau đạp xe trên phố phường Hà Nội, và dừng lại bên vệ đường với những bánh khoai, bánh ngô. Đơn giản lắm, chỉ chiếc xe đạp thôi, nhưng nó đã đưa anh và cô đi được rất nhiều nơi,cảm nhận sự thư thái, thong thả, không vội vàng hối hả. Đi bên anh, cô quên đi cảm giác mệt mỏi sau những buổi học căng thẳng, có anh ở bên cô vơi dần đi cảm giác nhớ nhà luôn thường trực. Rồi cho đến lúc anh xin được việc làm ở gần chỗ cô. Chỉ là công việc tạm thời thôi, nhưng để được bên cô và cho cô cảm giác yên bình thật sự, anh chấp nhận đánh đổi tất cả. Anh đi làm, và cô mang cơm đến chỗ làm cho anh mỗi lúc đi học. Thương anh lắm, nhưng phải biết làm sao, vì anh thuê trọ ở gần chỗ làm, cô lại ở cách xa trường, hai người ở không gần nhau, nhưng chỗ anh làm lại là con đường cô đi học. Để anh phải đợi cơm trưa đến lúc cô đi học, nhưng anh vẫn đợi, mặc dù dạ dày anh đang biểu tình mạnh mẽ lắm. Anh đợi để được thưởng thức những món ăn cô nấu, nó không đơn giản là món ăn, mà trong đó có tất cả tình yêu thương và sự quan tâm cô dành cho anh...


Bao nhiêu biến cố của cuộc đời cứ thế tiếp tục thi nhau chạy đến, hết chuyện công việc thì đến chuyện của hai đứa.