Duck hunt
Đi về phía mặt trời

Đi về phía mặt trời

Tác giả: Sưu Tầm

Đi về phía mặt trời

Không đủ can đảm chấm dứt.


Buổi tối, chờ cho Nhan ngủ, anh bấm điện thoại gọi cho Lâm. Ngay khi bên kia nhấc máy, anh bắt đầu mắng xối xả rồi mới đọc vị trí phòng bệnh. Cuối cùng, anh thở dài. Bao nhiêu năm rồi vì sao các cậu vẫn cứ trẻ con như thế.


Hơn mười giờ, Lâm thở dốc chạy tới. Anh nói sơ tình hình của Nhan. Lâm gật đầu, sốt ruột đi tới bên giường, cuống quýt đến mức quên nói lời cảm ơn. Anh xách đồ trở về, trong lòng thấy trống trải. Trẻ con cũng có hạnh phúc của trẻ con. Yêu nhau thẳng thắn, có thể dễ dàng thấu hiểu, có thể giãi bày tùy hứng. Quan trọng là dù ích kỉ cũng không phải sợ hãi nỗi cô đơn.Trên đường ra tới cổng bệnh viện, anh chợt nhìn thấy một cô gái đang được gia đình đỡ từ ô tô xuống, đặt lên chiếc xe lăn bên cạnh. Cô mặc váy vải bông mềm mại, mái tóc dài được cột lên bằng một dải ruy băng màu vàng đặc biệt nổi bật. Theo thói quen, anh nhìn xuống. Đôi chân cô để trần, chi chít những vết khâu vừa lành.


Anh ngẩn người đứng nhìn mãi cho tới khi bóng cô gái rẽ khuất. Về đến nhà, anh bắt đầu băn khoăn liệu có phải bản thân lại gặp ảo giác. Một nỗi hối tiếc bắt đầu cuộn lên trong ngực rồi nhanh chóng lắng xuống. Tự an ủi, có lẽ đúng là ảo giác.


Đêm hôm đó, anh thức nhưng không online. Anh nhận ra mình vốn chẳng biết gì về cuộc sống thực tế của Hướng Dương. Cô cũng chẳng biết gì về anh. Giữa hai người là một sự công bằng mong manh hời hợt.


Anh hiểu rất rõ hư ảo của internet và mơ hồ của cảm tình trên mạng. Tuy nhiên lúc này, anh lại vô cùng muốn gặp cô. Muốn chạm vào sự ấm áp sáng trong nơi cô. Anh không lo lắng sẽ xảy ra sai lệch trong cảm nhận thực tế. Trực giác của anh tin tưởng sự tồn tại vẹn nguyên của cô.


Trò chuyện với Hướng Dương nhiều, anh học được cách liên tưởng. Nếu tình yêu anh dành cho Nhan giống như việc trái đất theo thói quen quay quanh mặt trời, cảm tình anh dành cho cô chính là việc trái đất vô thức tự quay quanh nó. Với Nhan, là một sự xa vời vô vọng trong vòng tròn gần bốn trăm ngày. Với cô, là một sự đối diện với bản thân quen thuộc, liên tục hai mươi tư tiếng.


Rốt cuộc, anh chẳng có gì.


Khoảng cách


Từ hư vô đến hiện thực, 3m


Như anh dự đoán, Nhan và Lâm cũng không làm hòa được quá lâu. Trong lúc nổi giận, Nhan tuyên bố chia tay, cũng không nể mặt anh mà nhất quyết đuổi Lâm đi. Đã quen với những cuộc cãi nhau như vậy, tâm lý hi vọng của ngày xưa giản đơn trong anh đã chết từ lâu. Ở lại bệnh viện, anh tiếp tục làm chất trung hòa tự nguyện.


Trong lúc trông cho Nhan ngủ và chờ Lâm quay lại, anh lôi máy tính ra, buồn bực lên mạng. Đăng nhập vào yahoo, không ngờ Hướng Dương đã online. Những băn khoăn ngày hôm qua lập tức dịu xuống.


Nghĩ có lẽ cô đang đợi anh.


Anh: Xin lỗi, mấy ngày nay anh phải tới bệnh viện.Hướng Dương: Vincent ốm?Anh: Không, là Nhan. Cô ấy bị xuất huyết dạ dày.Hướng Dương: Anh ổn chứ?Anh: Ừ. Mà khoan, anh muốn nói một chuyện. Kì thực là hôm trước anh đã thấy em. Trong khoảng cách chưa đầy 3 mét.Hướng Dương: Em?Anh: Chính xác là "Em của cô gái" đó, giống như Andante của anh, haha. Cô ấy cũng mặc váy vải bông, buộc ruy băng vàng. Có điều chân trần và phải ngồi xe lăn.Đột nhiên nghĩ cô ấy chính là em.Hướng Dương: Vì sao lại chỉ đứng nhìn mà không đến xác minh?Anh: Có lẽ là sợ bản thân đã ảo giác quá lâu.Hướng Dương: Em thường tưởng tượng có một ngày Vincent bước tới trước mặt em rồi nói, này Hướng Dương, chúng mình cùng đi uống một tách cà phê nhé.Anh: ?Hướng Dương: Em rất buồn, Vincent ạ.Anh: Anh đã bỏ lỡ điều gì à?


Câu hỏi để ngỏ, Hướng Dương không trả lời. Một lát, cô lặng lẽ thoát ra trước.


Mấy ngày sau khi Nhan ra viện rồi quay trở về với Lâm, tinh thần được giải thoát, anh mới có thời gian lên mạng. Đêm hôm ấy chờ đến hơn bốn giờ sáng, Hướng Dương cuối cùng cũng online. Khi anh chưa kịp nhấp chuột thì đã nhận được tin nhắn của cô.


Hướng Dương: Mình gặp nhau đi.Anh: ?Hướng Dương: Đùa thôi.Haha.


Pháo hoaKhoảnh khắc, 30s


Thời điểm gần tết dương lịch, Hướng Dương thông báo sẽ không online trong khoảng một tuần. Công việc của anh cũng bận rộn mệt mỏi nên không thể thức đêm. Ngày cuối cùng của năm, anh rẽ qua phố hoa mua một bó hướng dương về cắm. Hoa vàng rực, đẹp kiêu ngạo giữa mùa đông.


Buổi tối, trung tâm thành phố có bắn pháo hoa. Giờ khắc giao thừa, chuông trên tháp nhà thờ ngân từng nhịp vang vọng. Âm thanh chậm rãi của thời gian. Anh đứng ngẩn người, nghe tiếng pháo hoa vụt lên không trung, đâm vào nền trời tối sẫm rồi bung tỏa thành những bông thược dược sáng rực. Từ những chấm sáng nhỏ bên trong đóa hoa ấy, lại rũ xuống từng chùm từng chùm đa sắc đa hình óng ánh tuôn rơi.


Chỉ trong bao mươi giây vội vã rồi lụi tàn nhanh chóng.


Hướng Dương: Anh nhớ Van Gogh chết như thế nào không?Anh: Nổ súng tự sát.Hướng Dương: Ừ, trên cánh đồng ngợp nắng. Nếu có thể, em cũng muốn được chủ động như thế. Tự kết liễu trong khoảnh khắc rực rỡ nhất của sinh mệnh.Anh: Quá bạo lực. Thân thể sẽ bị xuyên thủng xấu xí.Hướng Dương: Em đã sống một cuộc đời rất đẹp.


Anh có thể tưởng tượng ra ánh mắt sáng ngời của Hướng Dương lúc gõ những dòng chữ dứt khoát đó. Cô là cô gái có nhiều nét tương đồng với nội tâm của Van Gogh mà anh cảm nhận. Quá nhiều khao khát nhưng dường như luôn bị một sự giam hãm vô hình nào đó nhốt lại. Lúc nào cũng giãy dụa muốn thoát ra, không để tâm tới việc bị xé rách tổn thương.


Kiên định đến mức cuồng nhiệt, ngây thơ đến mức không thể khống chế bản thân. Vì thế mà lúc nào cũng cảm thấy cô đơn.


Giây phút này, ngắm nhìn pháo hoa, anh chợt phát hiện ra bản thân cũng đang đấu tranh kịch liệt như thế.


Khao khát ấm áp, khao khát được lắng nghe, khao khát được đắm mình trong ánh sáng ban ngày. Khao khát tình yêu.


Chỉ giây lát cũng được.


Đêm hôm đó trở về, trong những giờ phút đầu tiên của năm mới, anh gửi cho cô một tin nhắn offline. Hướng Dương, anh muốn là người được ngắm nhìn khoảnh khắc rực rỡ nhất của em.Anh nghĩ, có lẽ tình yêu thực sự cũng giống như pháo hoa kia, sẽ chỉ bung nở một lần duy nhất trong đời.


Ngắn ngủi mà rạng ngời.


Tạm biệt VincentVĩnh hằng


Một tuần sau đó, Hướng Dương vẫn không online. Anh thử tới bệnh viện nhưng không gặp lại được cô gái kia. Ngoài Internet, anh cũng không biết tìm cô ở đâu cả. Chỉ còn cách căng mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mỗi đêm.


Anh bắt đầu quay trở lại với chứng mất ngủ trầm trọng.