Thích anh, là điều can đảm nhất

Thích anh, là điều can đảm nhất

Tác giả: Sưu Tầm

Thích anh, là điều can đảm nhất

Em gọi cho anh chỉ để nói, em bỏ lỡ 7 chuyến xe bus để về nhà. Anh bảo em về đi, em ngoan cố vẫn ngồi một mình ở đó.

Điểm chờ xe bus, thưa thớt người đứng đợi. Có đứa ngốc nghếch im lặng gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Giá mà anh ở đây, giá mà anh hiểu được em tủi thân đến mức nào.

Có một lần anh trách, sao em cứ hay nói giá mà, biết thế. Cuộc sống này chỉ có một chiều đi, làm gì có chiều trở lại hả anh? Bởi thế đôi khi em vẫn cứ viển vông ao ước và mong chờ.

Xe bus chuyến thứ 8. Em không chờ nữa. Cũng chẳng đợi chi. Em về.

Dùng dằng hối tiếc, dùng giằng vứt bỏ, trái tim thật giống một cuộn len bị con mèo làm rối tung. Em sống thiên về tình cảm nhiều quá, trong khi tình cảm càng sâu đậm, mọi chuyện càng khó lòng dứt khoát.

Trước sự quan tâm chân thành, chu đáo, làm gì có cô gái nào không yếu lòng, nhất là đến từ phía người cô ấy thương?

Trước những buổi hẹn hò lang thang từng con phố nhỏ về đêm, làm gì có cô gái nào không xao xuyến, nhất là cùng một chàng trai cô ấy thầm yêu.

Trước những câu nói nhẹ nhàng “anh thương” xuýt xoa mỗi lần va vấp, trước những câu mắng yêu “lần sau phải chú ý vào” mỗi lần hỏng việc, làm gì có cô gái nào không rung động, nhất là khi chúng được nói bởi người cô ấy thầm nhớ nhung?

Thích anh, là điều can đảm nhất

Anh có hiểu những điều đó không, chàng trai? Vậy mà sao vẫn cố tình đối xử với em như vậy, lúc hững hờ như chẳng quen chẳng biết, lúc ân cần, gần gũi như hai kẻ yêu nhau đậm sâu.

Có lẽ, điều can đảm nhất em từng làm là thích anh.

Có lẽ, điều ngu ngốc nhất em từng làm là nghĩ rằng anh yêu em. Bởi thực tế thì anh đâu có yêu em, mà là anh yêu bản thân anh.

Anh yêu bản thân mình nên mới đối xử với em như vậy để tạm thời không cô đơn, ít ra vẫn tồn tại một người luôn bên cạnh. Rảnh rỗi ai chẳng mong có người để chuyện trò, buồn vui ai chẳng mong có người để tâm sự. Nhưng tại sao cứ phải là em?

Khi em muốn òa lên mà khóc vì chẳng biết phải đi đâu giữa phố đông người, khi em muốn một vòng tay ôm thật chặt an ủi, thì anh, anh ở đâu? Phố xá ngoài kia thênh thang mà đời em bé nhỏ. Em chỉ muốn nghe một câu “Đừng lo, có anh đây rồi” lại khó khăn đến lạ lùng.

Ừ phải rồi, nghĩ rằng anh yêu em, giống như việc soi gương và tự nắm lấy tay mình. Ngu ngốc tự lừa dối bản thân một cách trắng trợn, anh yêu em đấy, chỉ là chưa nói ra thôi. Đến bây giờ, ảo tưởng hoang đường dần dần vỡ vụn, từng mảnh nhỏ ghim vào tình yêu của em đau điếng. Người ta tưởng em là người yêu của anh. Đúng thế, họ không nghĩ sai đâu. Em là người yêu anh, còn anh là người yêu kẻ khác. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Chỉ là chưa đến lúc em phải rời đi. Một ngày nào đó, cứ coi như em là kẻ ngu ngốc khi nặng lòng không biết vứt bỏ thứ tình chênh vênh trơ khấc. Em gửi lại bên đời, bao giờ anh quay lại, nhặt dùm em!