Polly po-cket
Cám ơn gió

Cám ơn gió

Tác giả: Sưu Tầm

Cám ơn gió

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Cuộc sống thì nên thay đổi con ạ!


***


Yêu thương gửi C.P.T.A


8.6.2011


Chuông điện thoại reo.


- Đừng cứ ủ dột như thế chứ, vui lên đi.- Một tiếng nói rất lạ.


Đầu dây bên này im lặng. Chẳng lẽ là giọng một người bạn mà An không nhận ra...


- Có lẽ bạn nhầm máy rồi. Tớ...


- Vậy cho mình xin lỗi, chúng ta làm quen nhé, chỉ là làm quen thôi mà.- Đầu dây kia ngắt lời, giọng năn nỉ...


Sáng nay ngủ dậy, Tuấn Anh lại gọi điện tới, nhắc tôi ăn sáng đúng giờ. Tôi chợt mỉm cuời.


Từ một cú điện thoại nhầm máy, vào một ngày đầu tháng Sáu, Tuấn Anh buớc vào cuộc sống của tôi từ ấy. Thực ra, tôi cũng có chút thắc mắc, rằng tại sao hôm đó, cậu ấy gọi vào số máy tôi, chỉ biết rằng, ừ, có lẽ cậu ấy cũng đang an ủi một người bạn của mình, và cái cảm giác bất ngờ khi nhận đuợc lời an ủi ấy, có lẽ, lại làm chúng tôi xích lại gần nhau hơn, mà chẳng cần một lí do. Cũng từ ấy, Tuấn Anh bước vào cuộc sống của tôi, như một luồng gió mới, rộn ràng, khác lạ vô cùng. Tôi gọi cậu ấy là gió, gió vui vẻ.


Cám ơn gió


Gió vui vẻ thổi....


Tôi vốn trầm tính, ít nói, sống nội tâm, sở thích duy nhất là nghe nhạc, ngoài ra chẳng còn điều gì khác. Tuấn Anh thì khác, cậu ấy sôi nổi, hào hứng, luôn miệng nói cười. Cậu ấy lúc nào cũng có những câu chuyện vui để kể, những chuyện vui từ thuở cậu ấy còn bé xíu, hay nghịch ngợm, cho tới chuyện mẹ cậu ấy hay cuời khi nhìn thấy những đồ vật trang trí lạ lẫm trong căn phòng của cậu. Ban đầu, mỗi khi có chuông điện thoại của Tuấn Anh gọi tới, tôi thuờng để nhạc chuông kêu như vậy, hồi lâu mới bắt máy, nhưng cậu ấy không lấy làm buồn vì điều đó, mà còn khen nhạc chờ của tôi hay. Tôi nghe máy, rụt rè, lặng lẽ nghe những câu chuyện bao giờ cũng rất vui từ đầu dây bên kia:


- Nhạc chờ của cậu rất hay, có cả tiếng đàn ghi ta, cậu thích hả?


- Uhm...Tớ chỉ nghe thôi, không dám học.


- Tại sao? thích thì nên học, cuộc sống thì nên thay đổi chứ!


- Im lặng. Tôi không trả lời câu hỏi ấy, có lẽ cứ như thế này tốt hơn.


Những ngày sau đó, là những ngày vui. Khoảng một tuần sau, Tuấn Anh mở cho tôi nghe những đĩa nhạc về đàn ghi ta, chẳng biết cậu sắm từ bao giờ, nhưng đĩa nào cũng hay, nghe vui tai và thú vị.


Có khi chúng tôi không nói với nhau câu nào, chỉ lặng lẽ cùng nghe một vài bản nhạc, tôi thích nghe đi nghe lại một vài bản trong suốt cả buổi chiều, ấy thế mà Tuấn Anh vẫn thích thú như thể mới nghe lần đầu tiên vậy.


Có những buổi chiều mưa, tôi lại nghe Tuấn Anh kể chuyện, những câu chuyện dài bất tận, về những lần cậu ấy đi du lịch, tham gia những đợt tình nguyện dài ngày...về những nơi cậu ấy đã từng và sắp đặt chân tới. Qua những câu chuyện, tôi có thể hình dung Tuấn Anh đi rất nhiều nơi, như thể cậu ấy sinh ra để đi, như thể hễ có thời gian là đôi chân ấy lại phiêu du khắp chốn vậy. Tôi thấy có điều gì đó, nhẹ nhàng, khẽ len lỏi trong lòng....


Từ ngày quen Tuấn Anh, cuộc sống của tôi rộn ràng, nhiều màu sắc hơn, tôi thấy mình mỉm cuời cũng nhiều hơn. Nhưng cũng không thể tránh khỏi những xáo trộn nhất định. Bởi tôi đã quá quen với cuộc sống bình lặng này, với những thứ vốn quen thuộc, cảm giác mình không thuộc về thế giới màu sắc ấy, lạ lẫm và cả chút lạc lõng nữa. Tựa như chú mèo con, vừa trong căn bếp nhỏ lạc giữa ngôi nhà nguy nga, rộng lớn, nhưng xa lạ. Thật khó để thay đổi những thói quen, nhất là khi những thay đổi ấy đến như một giấc mơ.


***


Gió vẫn thổi, sao ta lặng im


- Tú An à? Tớ đang đi trên đường Hoàng Diệu. Hôm nay nhiều gió, lá rơi đẹp dữ!


- Cậu có nghe tiếng lá lạo xạo dưới chân tớ không? Tớ sẽ nhặt vài em lá về, cho căn phòng của tớ và cả cho cậu nữa.


- Chắc căn phòng của cậu sẽ đẹp lắm.


- Uh, rồi cậu sẽ thấy mà.


- .....Im lặng.


- Tú An. Cho tớ gặp cậu, được chứ?


- ....Cậu biết mà, tớ không thể.- Tôi nghe tim mình khẽ nhói lên, tôi luôn tránh né, phải, đó là điều tôi không mong muốn.


- Tớ biết!- Tuấn Anh quả quyết: Càng vậy, tớ càng mong gặp cậu.


- Cậu chẳng biết gì cả. Đừng xem như cậu biết tất cả. Đừng gọi cho tớ nữa.- Tôi nói một hơi dài, nhanh đến nỗi bản thân tôi thấy hụt hẫng khi câu nói ấy đã cất lên. Tôi hiểu, mình vừa làm một điều không nên, thật là không nên chút nào. Tôi cúp máy, khi Tuấn Anh như còn muốn nói điều gì đó...


Ba tháng sau


Từ sau hôm ấy, Tuấn Anh không gọi cho tôi nữa. Cuộc sống của tôi trở lại bình lặng, im lìm như mọi khi vẫn thế. Tôi được trả lại với cuộc sống vốn có của mình, êm đềm, lặng lẽ, bình yên đấy, nhưng thực sự, luôn thiếu-một-điều-gì-đó. Không còn những buổi chiều mưa, chuông điện thoại reo hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ. Không còn những câu chuyện hài hước, không còn những lần ngồi nghe kể về những con đuờng, về dòng sông đầy nắng, về đợt tình nguyện hè hẫp dẫn...Tất cả, như cơn gió, trôi tuột đi, nhanh hệt như khi nó tới. Dường như chính tôi cũng không thể chấp nhận được thay đổi lần này. Tại sao tôi không thể mở lòng?


Mẹ nhận ra sự thay đổi nơi tôi, có lẽ vậy, nên dạo gần đây ngày nào mẹ cũng mua một loại hoa, về cắm gần cửa sổ tôi hay ngồi. Mẹ không nói gì cả, nhưng tôi hiểu, mẹ đang mong tôi bình tâm lại. Tôi mỉm cười, để mẹ yên lòng. Nhưng, trong lòng có một khoảng trống khó lấp đầy. Cơn gió ấy, bao giờ trở lại? Phải chăng, khi mất đi điều gì đó, ta mới biết điều ấy quý trọng với ta nhường nào...