XtGem Forum catalog
Bến đỗ

Bến đỗ

Tác giả: Sưu Tầm

Bến đỗ

Nó hẩy mạnh tay Béo ra. Nó ném ánh nhìn căm thù vào Béo. Béo lặng lẽ nhìn nó mở máy, mở đoạn chat của Béo với chị chính hôm trước Béo khoác tay mà chưa kịp xóa. Béo còn nói muốn lấy chị ấy. Sét đánh ngang tim nó. Nó thấy tim mình như ngừng đập. Đau xé. Tuyệt vọng. Căm hận. Uất ức. Nó đúng là con ngốc. Béo chỉ nhìn nó: "Mẹ anh bị bệnh, cần phẫu thuật gấp. Anh không đủ tiền. Cô ấy nói sẽ giúp anh nếu bọn anh tiến hành đám cưới. Cô ấy yêu anh ngay từ khi anh vào công ty rồi". "Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh là thằng đàn ông tồi. Anh đã suy nghĩ cả tháng qua. Anh không che chở được cho Sún. Sún quên anh đi. Anh không còn lựa chọn nào khác. Sẽ có người thay anh chăm sóc cho Sún". "Anh cút đi. Để tôi yên. Cút đi, đồ giả dối". Nó nấc lên: "Anh định giấu tôi đến bao giờ, đến khi anh đám cưới rồi mời tôi đến ăn cỗ à? Tại sao không nói với tôi chuyện mẹ anh bị bệnh? Tại sao lại bỏ tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Đã hứa bên tôi cơ mà, hứa bên tôi cả đời cơ mà". Nó khóc đến lịm đi.


Lúc tỉnh dậy, hoang mang, sợ hãi, không còn anh, chỉ có một mảnh giấy trong tay nó: "Anh nợ em một lời hứa. Kiếp sau, anh nhất định sẽ trả. Em là người duy nhất anh yêu".


Làm sao? Biết phải làm sao đây? Tôi ngu ngốc thế chưa đủ sao còn bắt tôi tin đến kiếp sau nữa...


22 tuổi, chưa phải là già, nhưng cũng không còn trẻ, không còn rảnh rỗi để mà chơi "trốn tìm" với tình yêu nữa rồi. Không thể cứ tìm người này, lại tìm người kia được nữa...


***


Bây giờ, khi đã qua một năm, tôi không biết anh có hạnh phúc hay không, chỉ nghe nói, anh sắp có con, là con trai. Mẹ anh cũng khỏi rồi. Tôi mừng cho anh. Tôi không còn giận anh nữa, nhưng tim vẫn còn đau nhói khi nghĩ về anh.Tôi trách anh sao lại độc địa rời bỏ tôi như thế mà không nói lời nào với tôi. Mẩu giấy anh viết, tôi vẫn giữ. Ngày hôm nay, tôi viết, tôi không khóc, không còn sự ngốc nghếch bồng bột của cái tuổi 22, chênh vênh trước lúc mới ra trường như thế nữa. Công việc của tôi giờ đã ổn định, nhưng tình cảm thì không biết bao giờ tôi mới thấy màu hạnh phúc nữa...


...


Vậy đấy, có những người rất yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để ở bên nhau, nhưng cuối cùng lại không phải "bến đỗ" của nhau. Người yêu bạn nhất không quan trọng, quan trọng ai sẽ là người đi cùng bạn hết cuộc đời. Người đi cùng bạn cả con đường, đôi khi không là người dành tình cảm cho bạn nhiều nhất, nhưng lại đến đúng thời điểm nhất.