Anh sẽ cầm tiền và yêu em

Anh sẽ cầm tiền và yêu em

Tác giả: Sưu Tầm

Anh sẽ cầm tiền và yêu em


- Nhưng anh đói lắm. - Việt nhìn theo cái thìa.


- Uầy... ngon lắm. - Mắt vy long lanh nhìn Việt.


- Để anh thử. - Việt cũng thử 1 thìa ăn.


- Đúng không?


- Đói nên ăn cái gì cũng ngon... - Việt cười xòa rồi tiếp tục ăn...


Mọi chuyện có lẽ càng lúc càng thú vị. 


- Đi xem phim anh nhớ. - Vy nhìn Việt chờ đợi.


- Anh không thích xem phim đâu, buồn ngủ lắm.


- Em không thích xem phim tình cảm, mà có buồn ngủ thì cho anh mượn vai.


- Chiều em nhất đấy.


...


Vy chạy vào quầy mua vé. Nó giành với Việt. Nó thích thế. Việt cũng thấy thoải mái, nó thấy Vy cũng đáng yêu và luôn làm người khác yên tâm và thoải mái.


- Người yêu anh đáng yêu nhỉ?


Trang đột nhiên xuất hiện, tựa đầu vào vai Việt. Việt im lặng không phản ứng gì. Trang như một bóng ma lởn vởn quanh Việt trở thành điều không có gì là lạ.


- Giờ anh đổi khẩu vị sang trẻ con à?


- Ít ra, đấy sẽ là vợ anh...


- Em vẫn chờ anh mà...


- Xin lỗi vì có người khác đang chờ anh. - Việt nói rồi đi ra chỗ Vy. Nó mặc kệ Trang đứng đấy. Nó muốn đi đến chỗ Vy thật nhanh để tìm lại cái sự yên bình vừa bị Trang cướp đi.


- Ai thế anh? - Vy đưa vé cho Việt rồi nhìn Trang.


- Bạn cũ thôi.


- Vào đi anh. Hay lắm.


Việt nắm lấy cánh tay Vy. Vy không thấy lạ, Việt rất hay nắm cánh tay Vy...


***


Sáng chủ nhật.


- Mẹ, con đi đón bạn gái sang đây! - Việt ngó đầu vào bếp nói to.


- Ừ. - Mẹ Việt tỉnh bơ như biết trước.


- Con đi đón bạn gái đấy! - Việt nói lại như sợ mẹ không nghe rõ.


- Mẹ biết rồi, đi nhanh không con bé đợi.


Việt khó hiểu. Nó cứ nghĩ mẹ nó sẽ vồn vã, thích thú vậy mà mẹ lại tỉnh bơ như không có chuyện gì! Không sao, nó sang đón Vy đã.


"Em ra ngoài cửa đi , anh đang ngoài cửa rồi" - Việt nhắn tin cho Vy vì biết mẹ Vy ở nhà nên không dám gọi.


Vy bước ra. Vẫn dịu dàng như cũ. Vẫn cái vẻ khiến Việt cảm thấy yên tâm.


- Mẹ anh dễ tính thật không? - Vy ngập ngừng đứng ngoài cửa.


- Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà nên anh chưa biết.


- Thế mà anh bảo mẹ anh dễ tính lắm?


- Anh nói thế cho em yên tâm.


***


Việt chạy vào bếp gọi mẹ, bà đi ra, bà mỉm cười với Vy. Việt đang định giới thiệu thì mẹ Việt kéo luôn Vy xuống bếp... 2 đứa ngơ ngác.


- Mẹ ơi, Vy là khách mà. - Việt lầm bầm ở cửa bếp.


- Không sao đâu anh. - Vy quay ra cười.


- Anh bị đàn áp rồi. - Mẹ Việt nói.


- Em về phe nào thế? - Việt đứng cạnh Vy.


- Tất nhiên là về phe anh nhưng vẫn dưới quyền của mẹ.


Việt lại xoa đầu Vy như mọi khi. Nó thấy Phong thật thích khi có 1 đứa em gái như vậy. Nó cười thoải mái. Bữa cơm vui vẻ giữa ba người kết thúc. Vy ngồi ở ghế ngoài sân với Việt. Đôi mắt Vy vẫn vậy .. lúc nào cũng ướt át và như biết cười.


- Giá như chuyện này sẽ không phải kết thúc anh nhỉ? - Vy đột nhiên nói.


- Gì cơ em? - Việt vờ không nghe thấy.


- À không! Em mong mọi chuyện suôn sẻ.


- Ừm. Cám ơn em. - Việt cười nhìn Vy.


- Sao mà cám ơn?


- Những ngày vừa rồi, anh cảm thấy như có một điểm... - Việt cúi mặt


- Em rất giỏi việc ấy mà. - Vy đặt tay lên má Việt.


Sự ân cần của Vy làm Việt sững lại, hai đứa im lặng nhìn nhau. Có lẽ cảm xúc đang đánh lừa hai con tim...