Snack's 1967
Chân dài, đại gia và máy nướng bánh

Chân dài, đại gia và máy nướng bánh

Tác giả: Sưu Tầm

Chân dài, đại gia và máy nướng bánh

Những cô gái chân dài với những danh hiệu, hào quang góp nhặt cả tuổi trẻ. Mục đích chính ấy à? Kiếm một anh chồng xấp xỉ đại gia thôi! Câu chuyện ngắn về cuộc sống và sự nghiệp của hoa khôi tàng tàng giữa thời buổi mà thi hoa khôi còn nhiều hơn thi lấy bằng lái.


***


Chân dài, đại gia và máy nướng bánh


Sau mỗi cuộc thi Hoa khôi, cô lại đầu tư mua máy giặt, điều hòa hay máy nướng bánh


Bảy giờ tối. Ly về đến chung cư. Uể oải leo bộ lên tầng năm. Cửa không khóa. Ly đá đôi giày bệt vào góc cửa rồi lao cả người lên cái sofa đỏ. Lê đang ngồi khoanh chân chuốt masscara ngoảnh ra cười với bạn.


Lại đi thi nữa à? Sao make up đậm thế? – Ly hỏi cô bạn thân.


-    Ừ! Lần cuối trước khi tuổi còn ở ngưỡng cho phép.


-    Giải thưởng thế nào?


-    Cũng khá. Đặt mục tiêu là cái lò nướng thôi!


Ly vừa cười vừa với tay ra sau lưng cởi móc cái cooc-xê, nêu nhận định của cô về sự nghiệp thi cử của bạn.


-    Cái gì cũng đủ rồi, thiếu mỗi gió đông!


Lê cũng cười toe toét.


-    Nếu đàn ông mà biết lấy tao được nhiều hồi môn thế này thế nào cũng tiếc lắm nhỉ...


Rồi Lê với tay lấy hộp khăn giấy, bậm son môi thừa. Xong đứng lên vớ lấy túi xách. Đi ra cửa còn ngoái lại dặn bạn:


-    Trong tủ lạnh có trứng luộc, salad cá ngừ và na. Ăn uống cho tử tế rồi hãy ngủ!


Ly ừ hữ, tự nhiên thấy nhớ câu văn đã thuộc lòng từ ngày cấp một: "Cơm ở trong bếp, thịt nai trong cái chảo. Ăn rồi ngủ đi!".


Lê lách cách khóa cửa. Trong phòng còn thoang thoảng hương Marc Jacobs, dòng Daisy. Ly lười biếng thò tay vào trước ngực, lôi cái áo lót ra vứt ngay dưới chân. Cơ thể đau như dần. Giá như không phải ăn, không phải tắm giặt, cứ thế mà ngủ có phải tốt không.


***


Ly trốn mẹ ra ngoài ở với Lê đã hai năm. Hai đứa học cùng đại học, Lê người ngoại tỉnh nên phải bươn chải hơn. Nó cao 1m72, mặt sáng, chả hiểu nghe ai xui khôn xui dại thế nào, cuộc thi Hoa khôi nào cũng đăng ký tham gia. Được cái, Lê không có tính ăn thua, đi thi chỉ đúng theo tinh thần vui là chính.


Mỗi lần nó đặt mục tiêu ẵm được một giải nho nhỏ nào đó. Tiền thưởng lĩnh được, Lê không tiêu pha linh tinh mà đem mua ngay một món đồ hữu ích. Thế mà, suốt ba năm ròng, Lê đã tích đủ từ tivi, tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng, điều hòa, đến cả một cái bếp điện loại rất xịn giá bằng một con xe ga thời thượng... nói tóm lại là tất tật những trang thiết bị cần thiết cho một gia đình. Lê bảo, đó sẽ là của hồi môn để nó đem về nhà chồng. Ly nhiếc:


-    Nhan sắc của mày thừa sức lấy một đại gia tầm tầm, có nhà đầy đủ tiện nghi, sao phải com cóp thế cho nó khổ?


Ai ngờ Lê đay lại ngay:


-    Cái con này giờ còn ngủ mơ giữa ban ngày. Thời buổi suy thoái kinh tế, đến khách du lịch của mày còn nhất loạt chuyển từ năm sao xuống ba sao, đại gia còn đang è cổ lo xoay tiền lãi trả ngân hàng, đâm vào cho chết chùm à?


Ly ngẩn ra, mãi mới nhớ cái tính cục bộ đáng ghét của Lê. Nhớ hồi nào mới gặp, thấy nó xinh xắn, bảo mai mối nó cho anh mình, ai ngờ nó thẳng tưng: Nhan sắc của tao là do quê tao sinh ra nên để cho trai quê tao hứng mới phải! Nghe mà muốn nghẹn.


***


Chân dài, đại gia và máy nướng bánh


Mười giờ kém. Ly đã yên ấm trong cái áo ngủ cotton vừa doãng vừa nhàu, trong khi Lê mới bắt đầu vòng thi dạ hội.


Hoàng ngồi ghế VIP, lơ đãng nhìn lên sân khấu. Cơ bản vòng thi này không cuốn hút anh. Váy áo sặc sỡ, trang điểm lòe loẹt, nó che lấp hết vẻ đẹp tự nhiên của các cô. Cái anh cần là vòng thi áo tắm, dáng thật, da thật, vào mắt hay không chỉ liếc qua là biết.


Phía cánh gà bên trái bỗng lóe lên một chặp. Số 18 mặc váy đính kim sa nhiều quá, bắt ánh đèn sân khấu đến nhức mắt. Anh cau mày quay đi. Chợt thấy như một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa thanh mát, khiến người ta không thể không nhìn.


Số hai mươi mốt, chiều cao không có gì nổi bật, trang điểm cũng thường nhưng bộ váy của cô... từ đầu đến chân là một màu khói, chất liệu chắc là tơ tằm, một đường cúp eo ở ngực, toàn bộ phần thân váy phía dưới là lướt bay, khiến người ta có cảm giác cô đi không thực.


Giữa một rừng đuôi cá với chim công xanh, đỏ, tím, màu sắc của cô đáng lẽ phải chìm nghỉm thì lại rất hút mắt. Mà có lẽ không phải. Thứ thu hút nhất chính là dáng vẻ của cô. Thảnh thơi như đang đi dạo vậy. Khuôn mặt thoáng cười không có bất cứ dấu hiệu nào của sự căng thẳng. Nhẹ nhõm, trong sáng khiến đàn ông mềm lòng. Hoàng ngẩn ra nhìn cô đi vào sau cánh gà. Lại thấy lo lo, nếu cô thành Hoa khôi lần này thì không đến lượt anh mời mọc.


Cũng may, cô chỉ được một giải phụ nào đó. Tan đêm diễn, Hoàng len lỏi chạm mặt cô.


-    Tôi đưa em về nhé!


Cô ngước mắt lên như ước lượng độ tin cậy của anh. Ánh mắt của cô khiến anh buông ra một câu ngoài dự tính:


-    Chỉ là đưa về thôi mà. Fan hâm mộ!


Cô nhoẻn cười, xách cái túi như túi đi biển chui vào sau xe anh. Xe đến sân chung cư, anh mới dám đề nghị tiếp:


-    Có thích đi uống một cái gì đó không?


Cô lắc đầu:


-    Cám ơn anh, nhưng bạn tôi đang ốm ở nhà, đi không tiện!


-    Vậy, để khi khác. Đây là card của tôi, cần gì cứ gọi!


Lê nhét cái card vào túi, đi hai bước một lên cầu thang. Cái tính tiểu thị dân trỗi dậy mạnh mẽ, hớn ha hớn hở cười thầm: Đỡ tiền một cuốc taxi!


***


Hai hôm sau, khi Lê đang dấm dúi trong giờ làm việc order một cái máy nướng qua mạng thì nhận dược điện thoại.


-    Tôi Hoàng đây, tối nay em rảnh không?


-    Xin lỗi, tối nay em có kế hoạch rồi. – Lê nói dối mặt tỉnh bơ.


-    Thế thì để khi khác vậy! Chào em!


Điện thoại cúp rồi Lê vẫn còn chưa tiêu hóa hết cơn ngạc nhiên. Đại gia "để khi khác" này cũng thật khác người.


Một tuần sau, Hoàng mời Lê tham gia một show diễn của công ty anh. Vừa mở miệng mời là nói ngay giá cát-sê và địa điểm diễn. Lê nhận lời ngay.


Hết giờ diễn, anh lại rủ cô "đi uống một cái gì". Lần này Lê thành thật:


-    Em không đi bar được, vì tám giờ phải đi học. Cà phê thôi được không?


Hoàng gật đầu xong mới thấy nhảm. Tự nhiên biến mình thành kẻ săn đón vác cưa kẽo kẹt. Thấy mặt anh âm âm, Lê hỏi thẳng:


-    Anh có vẻ không vui?


-    À, không! Chỉ là vì cổ phiếu lên sàn có trục trặc. (Chết tiệt!)


Câu chuyện trong quán cà phê tự nhiên lại xoay quanh chuyện cổ phiếu. Lê hiểu biết về lĩnh vực này hơn là Hoàng tưởng.


-    Em có đầu tư không?


-    Thực ra là chưa từng.


-    Tại sao?


-    Bà em bảo, có nhiều tiền thì mua đất, có ít tiền thì mua vàng, không thấy bảo mua cổ phiếu.


-    Nếu mua vàng thì toàn thắng rồi!


-    Em không mua mới ngốc!


Tự nhiên, Lê lại vui miệng kể cho Hoàng nghe chuyện cô có tiền thì đầu tư vào mấy thứ trang thiết bị nhà bếp như thế nào, để sau này đi lấy chồng làm của hồi môn ra sao. Kể xong, muốn nuốt lại lưỡi. Hoàng thì mắt chữ A mồm chữ O.


-    Này em, em có thực là chân dài phù phiếm không?


Bẵng đi đến mấy tháng không gặp Hoàng. Lê nghĩ cũng tốt, đỡ mất công vặn vẹo từ chối. Sang quý ba, công ty cô kết hợp với đối tác Hàn Quốc trong một dự án văn hóa. Tình cờ gặp Hoàng đại diện bên A.


-    Sao lại là em?


-    Sao lại không thể là em?


Hỏi vặn xong, Lê cười tủm tỉm. Cái cười "biết tỏng bụng dạ anh" dịch ra là: "Em đi thi Hoa khôi thì không thể làm dự án hay sao?" làm Hoàng hơi ngượng. Câu nói chữa thẹn bắn ra xong anh mới giật mình:


-    Để anh theo đuổi em nhé!


Lê không gật đầu, cũng không tiện lắc đầu. Hoàng là đối tác làm ăn đấy, nhớ chưa?


Bấm bụng làm chim mồi, trong tháng, thỉnh thoảng Lê đi ăn, đi cà phê để thiện chí với dự án "theo đuổi" của Hoàng. Hoàng vì nhỡ miệng, thỉnh thoảng phải nghiến răng làm mấy cái vụ tán tỉnh à ơi mất thời gian.