Teya Salat
Tình đầu là tình dang dở...

Tình đầu là tình dang dở...

Tác giả: Sưu Tầm

Tình đầu là tình dang dở...

Rồi sẽ có một ngày ta phải buộc mình bỏ lại những khờ dại, những yêu thương đầu đời một thời khắc khoải.

Dù là đã đến hay đã đi qua vài ba mối tình, dù là cuồng nhiệt hay đang cháy bỏng với yêu thương mới. Dù có như thế nào...thì mối tình đầu vẫn là một cái gì đó mà khi vô tình hay cố ý nhắc tới sẽ thấy ánh lên những tia hạnh phúc trong con mắt của người đối diện, nhưng đa phần là nét cười ruồi trong nỗi niềm quặn đắng xót xa.

Nhắc tới tình đầu nhiều người thường buột miệng: "Ôi dào! Nó là thứ xưa như Trái Đất". Ừ thì mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau, riêng tôi, tôi chẳng gật gù đồng tình tán thưởng nhưng cũng chẳng lắc đầu quay đi. Trái Đất xưa nhưng chưa bao giờ cũ, ngày ngày nó vẫn xoay mình với rất nhiều đổi thay, đôi khi chính nó cũng không biết đến những sự đổi thay đó!

Tình đầu là tình dang dở...

Tình đầu cũng giống như vậy, với ta là xưa rồi, đi qua rồi, nhưng có bao giờ là cũ! Nó còn mới lắm, còn đủ sức nặng để đánh gục lý trí của ta thì sao coi là cũ được. Vô tình hay bất chợt gặp lại người ấy-cái người ta bảo rằng rất ghét, cái người ta muốn quên từ rất lâu rồi mà chẳng hiểu sao vẫn cứ lì lợm trong bộ não "già" của ta.

Lạ thật đấy... gặp nhiều, quen và cũng phải lòng biết bao người, thế mà chẳng thể cuồng nhiệt và tận tâm với ai hơn người ấy... Thế rồi bỏ mặc, thế rồi vụt mất những yêu thương.

Cũng lạ thật... tay trong tay với người ta mà lòng dạ cứ nhớ về người ấy, cứ so sánh người ta với người ấy, thế là lại khờ khạo gom những cô đơn về mình...thế rồi lại đánh mất...

Là tại vì những năm tháng đầu đời không thể nào quên, hay tại vì sợ hãi khi nhìn thấy những mảnh vỡ mà không thể nào chắp vá...giận chính mình vì bảo thủ ôm hoài những yêu thương ấu trĩ: "chỉ có người ấy thôi, chỉ ánh mắt ấy, giọng nói ấy, vòng tay ấy mới khiến ta ấm áp và bình yên..."

Sao ta ngốc thế, sao ta cứ dung dằng mãi, nửa muốn quên đi nửa muốn giữ lại...Vẫn biết là tình đầu chỉ là tình để nhớ, bởi nó chẳng thể cập bến trước hoàng hôn, chẳng thể cho ta một kết thúc có hậu cho dù ta có cố gắng tới cỡ nào. Biết là thế nhưng con tim có bao giờ chịu nhún nhường lý trí?

Chỉ mong một ngày nào đó khi gặp lại người ấy, ta vẫn đủ can đảm để mỉm cười, vẫn đủ can đảm để bước đi đầu không ngoảnh lại cho dù khóe mắt ta cay!