Polly po-cket
Tôi biết mình được chọn để yêu

Tôi biết mình được chọn để yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi biết mình được chọn để yêu


- Anh nấu cho con ăn cũng được.


- Không. Anh phải biết nấu để chọn được ai nấu ngon thôi.


- Vâng. - Tôi đáp, hơi hẫng, có lẽ người Hùng chọn sẽ không bao giờ là tôi.


Nhiều ngày sau tôi vẫn nghĩ thế, tôi đi học nấu ăn nhưng không khả quan lắm.


Đó là một người con gái xinh xắn, cao tầm tôi, mặt vline, trắng và mịn, trang điểm tự nhiên, nhẹ nhàng. Tôi bước đến ngồi cạnh anh.


- A, chào cậu. - Cô gái ấy chào tôi.


- Ừ. - Tôi cười không mấy vui.


- Bạn anh mới quen đấy. - Hùng giới thiệu với tôi xong đi ra ngoài mua nước.


- Tớ thích Hùng nên phải cưa Hùng.


- Ừ, yêu cũng được mà. - Tôi hơi buồn, chẳng hiểu nó nghĩ tôi là ai mà dám nói thế.


- Nhưng tớ có người yêu rồi, Hùng cũng có người yêu rồi.


Hùng vào, đưa nước cho chúng tôi, không biết con bé kia bảo gì, Hùng quay lại hỏi tôi vừa nói gì anh. Tôi cười, em chỉ nói sự thật, không nói xấu anh, thề luôn. Anh ngồi giữa, khổ sở nói chuyện với cả hai cùng một lúc, tôi hơi thương.


Một tuần sau, đến đúng môn học ấy, tôi nghĩ nên nhắn tin bảo Hùng là tôi nghỉ học, tôi không thích anh phải khổ sở để cả hai không thấy lạc lõng. Nhưng đến cửa lớp, con bé ấy không đến, tôi bước vào, ngồi cạnh anh. Từ năm nhất đến giờ, cả lớp luôn để hai đứa tôi một bàn riêng. Tôi nghĩ đó là sự quan tâm ý nhị của mọi người.


- Anh với Lan cãi nhau.


- Sao thế ạ.


- Lí do vớ vẩn thôi.


- Vớ vẩn sao cãi nhau?


- Anh nghĩ em biết chứ.


- Em không biết, em không có não mà.


- Anh muốn có thời gian riêng.


- Sao ạ.


- Em đoán đi.


- Em không muốn thừa nhận mình sai, anh cứ nói đi, rồi em sẽ bảo với anh là em đoán đúng.


- Hương ý. Bạn ấy bảo đi học cùng anh, anh đuổi về.


- Sao thế? Em đoán đúng.


- Anh không thích.


- Hôm trước bạn ấy nói chuyện với em. Bạn ấy bảo phải cưa anh, em bảo yêu cũng được, bạn ấy bảo anh có người yêu rồi, bạn ấy cũng thế. Anh biết em nghĩ gì không?


Hùng đưa bàn tay về phía tôi như mời nói. Anh làm thế thay cho câu hỏi nghĩ gì.


- Em nghĩ có người yêu thì đã sao.


- Dần dần anh thấy bạn ấy không giống em. - Hùng cười hiền khi nói.


- Sao ạ? - Tôi thấy khó hiểu, vì chúng tôi khá giống nhau, đều biết Hùng đã có người yêu, đều không từ bỏ. Nói thực, tôi thấy mình trong con bé ấy.


- Bạn ấy làm anh lo. Lần đầu tiên anh gặp người chủ động như thế... Bọn anh quen nhau trong một bữa rượu. Bạn ấy cầm tay anh bảo tớ nằm ôm cậu được không. Mới đầu anh hơi bất ngờ, xong cũng bình thường.


- Vâng. - Tôi không biết nên nói gì, nghĩ đến trước đây, lúc say tôi không cần hỏi, cứ thế lấy chân anh làm gối, nằm ngủ ngon lành.


- Bạn ấy rủ anh đi chơi suốt, cẩn thận thằng ăn ốc thằng đổ vỏ thì bỏ mẹ.


- Anh đa nghi quá. - Tôi nói, hơi tái mặt. Tôi vẫn nhớ mình là người yêu anh, nhưng cố để không ghen tức, không khóc lóc, tôi lấy quyển sổ của anh ra đọc.


Hùng có một quyển sổ rất đẹp, bìa màu lông chuột ấm áp, giấy bên trong không có dòng kẻ, không có hình trang trí đặc biệt nhưng có màu thời gian. Quyển sổ ấy là quyển sổ duy nhất trên giá sách nhà anh. Trang đầu tiên ghi Hùng của Vân, Vân cẩn thận vẽ hình chibi ngộ nghĩnh, hai người cùng ngồi trên xe vi vu, bên dưới là chữ kí phóng khoáng. Đó là trang đầu tiên trước đây. Bây giờ, Thương đã sửa thành của Thương và cũng đổi chữ kí. Thương vẽ thêm chân dung anh Hùng, nhưng vẽ rất xấu, tôi thở dài.


- Bạn ấy rất thông minh. Hùng giật quyển sổ lại, giở trang cuối.


- Sao ạ? Tôi hỏi, tựa vai anh, nhìn dòng chữ bây giờ là của tớ rồi. Không kí ngoằn nghoèo, ba chữ Lưu Lan Hương viết nắn nót.


- Vân viết trang này, rồi Thương viết cũng chỉ là sửa lại thôi, còn bạn ấy viết trang cuối cùng. - Hùng nói, hình như rất hài lòng hành động của Hương.


- Em không biết.


Tôi trả lời, hơi lo lắng, tôi không thông minh như Hương, tôi thậm chí còn giống như Lan và Quế, không viết gì vào quyển sổ này. Nếu nói chính xác thì tôi có viết, từ khi chúng tôi còn là bạn bè, tôi viết vào đấy lịch học, lịch thi cho anh, viết những câu kiểu như anh Hùng hâm, anh Hùng dở, anh xấu xa, anh thô bỉ... Tuyệt nhiên không có dòng nói anh là của tôi. Nhưng con bé ấy, có thật đã thông minh? Thông minh gì khi viết vào một quyển sổ?


Tôi cầm bút, định viết vài dòng vào sổ của anh nhưng xem lại quyển sổ một lượt, tôi mỉm cười. Tôi muốn viết dòng chữ em yêu anh vào trái tim anh chứ không phải vào cuốn sổ giấy màu thời gian này. Hơn nữa tôi điên và ngu, từ ngày say xỉn làm lộ ra tình yêu dành cho anh, tất cả những người biết tôi đều nghĩ thế và nhìn tôi đầy thương cảm, kiểu của người ngoài cuộc. Tôi đã từng yêu đơn phương. Người ngoài có thể thấy đó là sự tự làm tổn thương, là ngu ngốc và khờ dại. Nhưng tôi yêu và cảm thấy hạnh phúc trong thứ tình cảm một chiều dành cho anh. Tôi ngu ngốc và khờ dại nhưng tôi có quyền được yêu và thể hiện tình yêu với anh. Tôi hạnh phúc chính trong những đau khổ mà người ngoài thấy tôi phải chịu đựng. Ai đó nói với tôi anh tìm tôi lúc buồn và bỏ đi khi đỡ hơn. Tôi cười mãn nguyện, tôi là người anh muốn ở bên khi buồn. Thế gian bao nhiêu người, anh đã chọn tôi kia mà.


Bây giờ tôi yêu anh, anh thừa nhận tôi là người yêu anh, không giấu giếm khi có người tán anh...


- Em chưa bao giờ làm anh lo. Em không giống bạn ấy.


Hùng cắt ngang suy nghĩ của tôi bằng câu nói ấy. Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ tìm thấy ai giống em đâu. Tình yêu em dành cho anh là duy nhất, sẽ có nhiều người con gái yêu anh nhưng yêu nhiều như em thì không. Tôi nhìn anh, hi vọng một ngày người bên cạnh tôi đây sẽ nhận ra mình đặc biệt.


Tôi biết mình được chọn để yêu


Tháng mười, có sinh nhật tôi nhưng không mấy vui vẻ.