Mối tình đầu vang vọng

Mối tình đầu vang vọng

Tác giả: Sưu Tầm

Mối tình đầu vang vọng

Trong vô vàn những âm thanh mà cuộc sống mang lại, có một thứ âm thanh ta chẳng thể nào quên được, cứ lưu giữ mãi trong tim. Đó là âm thanh của mối tình đầu, của một thuở yêu hồn nhiên không do dự.


***


Mối tình đầu vang vọng


Cô gặp anh vào một ngày hạ. Nắng chói chang tựa như muốn thiêu đốt mọi vật. Anh đến với cô, với cái bóng nắng cao lênh khênh và nụ cười dịu dàng. Anh tựa một dòng nước mát xoa dịu cái nắng hè gay gắt, đem cho cô bao niềm tin, hi vọng.


Anh có nụ cười và ánh mắt không lẫn đi vào đâu được. Điều quan trọng nhất, dường như anh chỉ dành nó cho cô. Anh nhìn cô trìu mến, say đắm, thiết tha. Đủ bấy nhiêu điều ấy thôi khiến trái tim non nớt của cô lỡ nhịp, một lần và mãi mãi.


Mùa hạ vốn mưa nắng thất thường. Một cơn mưa rào tuôn xuống, xối xả, tựa như muốn cuốn phăng mọi vật. Cô loay hoay đứng trước cửa lớp, lặng ngắm muôn vàn hạt mưa thi nhau rơi xuống với nỗi bồn chồn không nguôi. Mãi ngắm nhìn dòng người hối hả, cô không biết anh đã đến bên cô tự bao giờ. Cô chỉ thấy một bàn tay rắn chắc vươn ra, chiếc ô bật mở và tiếng anh dịu dàng:


- - Mình đi thôi.


Vẫn với cái vẻ ngơ ngác thường ngày, cô sững người một lúc. Rồi cô bước đi, nhưng với con tim giờ đây đang loạn nhịp. Cô và anh, không ai nói một lời, vì tiếng lòng của họ giờ đang thiết tha dữ dội hơn bao giờ hết. Dường như, tiếng mưa ngoài kia chỉ là gió thoảng qua tai so với âm thanh chất chứa trong tâm hồn họ. Tiếng gọi của tình yêu.


Ông trời vốn khéo se duyên. Anh chuyển đến sau chỗ cô ngồi, họ cùng đăng kí vào 1 câu lạc bộ, từ đấy họ đến gần nhau hơn. Anh và cô có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, có thể cùng nhau san sẻ những khó khăn trong học tập. Họ có thể đọc trong mắt nhau thừ ngôn ngữ ngọt ngào của một tình yêu đầu trong sáng.


Nhưng bông hoa chớm nở của mối tình đầu đang đứng trước nguy cơ bị tàn phá bởi những cơn gió lạnh. Những cơn gió lạnh thực thụ.


Ngồi cạnh cô là Hương, một cô gái có tài có sắc. Thế nhưng, Hương cũng yêu anh. Hương yêu anh bằng sự ngưỡng mộ vẻ đẹp ngoại hình và tâm hồn anh. Hương biết cô và anh yêu nhau. Nhưng với bản tính ưa cạnh tranh, Hương muốn chiếm lấy trái tim anh- bằng mọi giá.


Là hai người bạn thân thiết, cô hiểu rõ tính cách của Hương. Nhưng mọi nỗ lực ngăn cản ý định của Hương đều vô vọng, bởi lẻ cô là một người yếu mềm. Cô vốn quan niệm: trong tình yêu đích thực không có chỗ cho sự tranh giành. Nhưng Hương đâu có hiểu.


Hương tìm mọi cách ngăn cản cơ hội hai người được ở bên nhau. Khi thì nói xấu cô trước anh, khi lại nhen nhóm trong cô ý nghĩ anh không hề yêu cô.


- Cậu biết điều gì không?


- Điều gì hả Hương?


- Anh ấy không hề yêu cậu. Cậu nghĩ thử xem anh ấy yêu cậu ở điểm gì cơ chứ?


Cô lặng người. Quả thực, so với Hương, cô chỉ như một bông hoa đồng nội. Nhưng, anh yêu cô, bởi cô là đầy sức sống, cô mãnh liệt với một trái tim ấm áp. Cô đâu biết anh đã yêu những điều nhỏ bé và giản dị ở chính cô.


Cô ngày càng xa lánh anh. Hương dường như đã thành công. Cô nghĩ mình nên ra đi để anh tìm một người con gái tốt hơn, xứng với anh hơn.


Anh hoàn toàn không biết về chuyện của cô và Hương. Anh chỉ thấy cô bỗng trở nên xa lạ, tìm cách né tránh anh. Trái tim anh đau nhói, bởi anh còn yêu cô rất nhiều.


- Em sao vậy?


- Em không sao cả. Em chỉ mệt chút thôi. Anh đừng ở đây nữa.


- Dạo này em luôn tìm cách tránh né anh. Phải chăng anh đã làm điều gì sai với em sao?


Cô không trả lời, bỏ anh ở lại một mình trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Và Hương đến, trong những lúc anh cần có người ở bên nhất. Mang cái lốt ngây thơ và trong sáng, Hương làm anh nhớ đến cô. Hương ở bên anh, tâm sự và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống. Trong khi đó, cô ngày càng rời xa vòng tay của anh...


Dần dà, anh cũng không biết từ lúc nào,anh đã cho phép Hương đến gần mình hơn. Và chỉ khi thấy Hương và anh tay trong tay nói cười vui vẻ với nhau, cô mới bàng hoàng sực tỉnh. Cô đã nhận ra tất cả. Cô muốn đến trước anh mà vạch mặt con người gian trá kia, nhưng cô không thể. Liệu anh có còn tin cô không khi mà cô bỏ rơi anh đúng lúc anh cần cô nhất?


Cô đến trước Hương, trở nên dữ dội hơn bao giờ hết:


- - Cậu có cần phải làm thế không Hương? Cậu nghĩ cậu sẽ hạnh phúc không, khi cướp được người yêu từ bạn thân nhất của mình?


- - Tôi hạnh phúc với quyết định của mình, thế là đủ.Hai chúng tôi yêu nhau, không đến lượt cô xen vào. Giờ anh ấy chỉ xem cô như một người dưng, không hơn.


Từng câu nói của Hương làm trái tim cô tan nát. Cô vẫn đứng đó, xót xa, căm phẫn. Mối tình đầu trước đem lại cho cô bao niềm hạnh phúc, giờ đây như mũi dao đâm vào tim cô. Đau đớn hơn cả, cô nhận ra bộ mặt thật của cô bạn thân, nhận ra sự ngốc nghếch cả tin của bạn mình. Trong cô có thứ gì đó như đã vỡ tan ra.


Nhưng sâu thẳm trong trái tim anh, anh vẫn còn yêu cô nồng nàn. Anh nhận ra Hương trong anh chỉ là cái bóng của cô mà thôi. Mỗi khi cô đến bên anh, anh tìm được cảm giác an tâm lạ thương mà Hương không có được. Anh quyết định đi du học, tập trung vào sự nghiệp, dứt bỏ quá khứ gắn liền với cô- tình đầu của cô. Anh đã từng làm mọi thứ vì cô, anh yêu cô và không muốn thấy cô như một người dưng.


- - Sao anh lại ra đi? Em cần anh, anh biết mà.


- - Anh không muốn ở đây để nhìn thấy cô ấy nữa, Hương à. Hình bóng cô ấy chỉ khiến trái tim anh càng tổn thương mà thôi


- - Vậy trả lời cho em biết: đã bao giờ, dù chỉ một lần thôi, anh thực sự yêu em? – Hương gần như gào lên khi nói đến đây. Khóe mắt cô đẫm lệ.


Anh nhìn cô, thương cảm:


- - Hãy quên anh đi. Anh không thuộc về em.


Hương gần như sụp đổ hoàn toàn. Lòng tự tôn của cô, những ảo tưởng về tình yêu của anh dành cho cô giờ đã tan biến sạch. Ngày mai, anh đi rồi. Bỗng nhiên trong Hương trào lên nỗi căm hận anh sâu sắc. Hương thấy thương cho chính mình và cảm thấy có lỗi với cô ghê gớm. Hương quyết định cứu vãn lấy tình bạn giữa mình và cô


- Mình xin lỗi, thực sự xin lỗi. Mình đã tìm mọi cách để chia rẽ cậu và anh ấy, nhưng anh ây vẫn không yêu mình. Anh ấy yêu cậu, và ra đi để quên được cậu. Cậu hãy nói với anh ấy tất cả sự thực, vẫn còn hi vọng đấy.


Cô im lặng một lát để kịp định thần. Trong cô giờ đan xen cảm xúc lẫn lộn giữa niềm vui sướng khi biết được tình cảm của anh và nỗi tuyệt vọng khi biết ngày mai anh sẽ ra đi. Cô gọi cho anh,nhưng anh không nghe máy. Anh sợ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, anh sẽ chẳng đủ can đảm rời xa nơi này.


Cô cứ chờ đợi những tiếng "tút...tút.