Polaroid
Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh

Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh

Tác giả: Sưu Tầm

Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh

Rầm...m.....m.........


Vào giây phút trước khi nhắm mắt che chắn những điều khủng khiếp sắp diễn ra, Hải chỉ kịp ghi nhận trong đầu có một chiếc taxi đi ngược chiều lao như điên. Những tiếng hét thất thanh, rồi bầu không khí buổi đêm náo loạn bởi những người đi đường.


***


Hải những tưởng mình sẽ bắt đầu thấy đau, máu sẽ rỉ ra ở chân, vai hay đâu đấy, nhưng khi cảm thấy bản thân vẫn ổn, anh từ từ mở mắt. Phía đầu xe ô tô của anh, khói bốc lên mù mịt. Xa hơn chút nữa, chiếc taxi bốn chỗ và người lái xe đều như đông cứng lại, trên gương mặt đang trắng bệch kia không hề giấu giếm một tâm trạng xuống dốc không phanh. Tất nhiên thôi, anh ta vừa gây ra tai nạn.


Nhưng may thay, Hải không sao, chỉ đau đầu gối nhẹ. Còn chiếc Nissan trắng thanh lịch của anh thì đầu xe đã nát bươm. Đám đông đã bu đầy xung quanh.


Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh


***


Ngọc vui sướng nhìn vào trong gương. Ái chà, Nhung trang điểm cho cô đẹp quá. Tông màu mắt nâu bí ẩn cùng chiếc váy màu vàng nhẹ thật là một sự kết hợp hoàn hảo đủ khiến mọi người trong phòng cô dâu phải xuýt xoa, trầm trồ. Dung lên tiếng dỗi hờn trẻ con:


- Này những con người độc ác kia, hôm nay là ngày trong đại nhất cuộc đời tôi, mọi người hãy nhớ tôi mới là nhân vật chính. Nếu ai có dã tâm xinh đẹp hơn tôi thì đừng trách cô dâu này tàn nhẫn!


Hai kiều nữ còn lại trong phòng trước đó miệng còn chúm chím son phấn mà sau khi nghe lời đe dọa của "nhân vật chính" đã bật cười như nắc nẻ. Nhung hùa theo:


- Mày không phải lo Dung ạ. Tao chỉ biến Ngọc từ Thị Nở thành Thị Mầu, chứ không ai thèm giành lấy cái chức Thị Mẹt của mày! À mà Ngọc, hôm nay anh Hải có đến tiệc cưới cùng mày không?


- Có lẽ là không. Lúc tao rủ, hai đứa còn suýt cãi nhau. Người đâu mà lúc nào cũng công việc, công việc, đến thời gian cho người yêu cũng xếp sau, mà còn sau rất nhiều thứ nữa mới đến lượt tao. Hôm qua khi tao hỏi có đi ăn cưới với tao không, anh ta bảo hôm nay họp hành nhiều lắm, còn nói thôi để hôm nào bạn em làm đám cưới lần hai thì anh sẽ đi, lúc đó tao còn định quát cho: "Nào thế yêu hay nghỉ đây".


Nhung và Dung lại được tràng cười dữ dỗi. Cái anh Hải này đúng là vừa đáng giận vừa dễ thương, ở đâu lại có chuyện "đề nghị" bạn của người yêu mình cưới đến lần thứ hai. Thấy Ngọc mặt xịu xuống, Dung vội vàng nói:


- Thôi kệ đi mày, anh ý mà lo cho sự nghiệp thế cũng tốt. Mà chẳng mấy khi có ngày vui như hôm nay, hai chúng mày lại không bị ai kiểm soát, chồng tao có nhiều bạn đẹp trai uống C2 lắm, đám cưới tha hồ mà ngắm, ngắm cho đã mắt đi, biết đâu mày lại quên luôn anh Hải ý chứ Ngọc nhỉ!


Ngọc cười buồn tự an ủi mình. Cô biết rằng Hải rất yêu cô, nhưng lại không thể lý giải được vì sao cô luôn phải ghen tị với công việc của anh. Vẫn biết điều đó chẳng có gì sai trái, nhưng cô vẫn buồn bực. Có ai trong ngày vui của bạn lại phải đi một mình không, cứ như là cô chưa có người yêu vậy. Dạo gần đây, công việc của anh bộn bề, căng thẳng, được những giây phút bên nhau ngắn ngủi, Hải cũng bận nghe điện thoại, đọc tin tức rồi còn tranh thủ chat với đối tác nữa chứ, khiến cô không thể nào nhịn nổi mà bùng phát những cơn giận dỗi triền miên. Cô mệt mỏi khi mình chỉ là tinh nhân của anh thôi, còn hôn thê của Hải chắc là cái góc văn phòng bộn bề giấy tờ ở công ty của anh.


Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh


***


Tiếng nhạc êm dịu, ánh đèn huyền ảo, cả khán phòng dường như đang hòa chung niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới. Nhấm một ít rượu, Ngọc thấy lòng mình phấn chấn hơn hẳn. Cô dâu xinh đẹp sau màn chào hỏi các bàn tiệc, lật đật chạy đến hai cô bạn thân, kéo tay Nhung và Ngọc đến một nhóm người đứng cạnh sân khấu, cười nói:


- Giới thiệu với các anh, đây là Nhung và Ngọc, bạn thân của em. Cả hai đều hát rất hay. Còn hai chúng mày, đây là các anh bạn của chồng tao, chuyên góp vui trong những sự kiện quan trọng, mà quan trọng nhất là đám cưới tao. Hai bên làm quen rồi lên sân khấu hát tặng vợ chồng tao bài nào ngọt ngào ấm áp nhé.


Nhận lời song ca "Qua đêm nay", Ngọc tự tin bước lên sân khấu. Đúng lúc ấy, điện thoại trong tay cô rung bần bật. Là Hải.


"Anh ạ, có chuyện gì không anh, em đang trong tiệc cưới, âm thanh ồn ào quá không tiện nghe điện thoại". Tiếng nhạc đã rộn ràng, chàng trai hát cùng cô giục cô nhanh lên với giọng nói rất vang và hối hả, có lẽ trong điện thoại Hải cũng nghe thấy. Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy Hải nói: "Ừ em chơi vui đi. Anh sẽ gọi lại cho em sau". Cô vội vàng dập máy nhận chiếc micro từ bạn đồng hành.


***


Buổi trưa hôm sau, Ngọc hẹn ăn trưa với Hải. Uể oải vì hôm qua uống hơi nhiều rượu, nhìn thấy gương mặt trầm tư của anh, cô trộm nghĩ chắc công việc lại gặp vấn đề gì, bèn thở dài ngán ngẩm.


Hải vẫn ngồi im, ánh mắt phảng phất nét mệt mỏi, cả tối qua ngồi ở đồn công an tường thuật lại sự việc, nghe tên lái xe taxi phân trần xin xỏ đủ khiến anh cảm thấy những rắc rối mình đang gặp phải giờ đã hóa tung thành mớ bòng bong, che lấp hết cả những tỉnh táo sáng suốt trong đầu mình. Anh nghe Ngọc cất tiếng nói:


- Tối hôm qua em đi chơi rất vui, bạn bè ai cũng hỏi anh. Em đợi cuộc gọi của anh cả ngày, cuối cùng đúng lúc ồn ào nhất thì điện thoại mới rung. Cả tối đắm đuối với công việc vui không anh, chắc cả hai đã có những giây phút thư giãn lắm nhỉ - Giọng nói của Ngọc đầy trách cứ.


- Em thôi nói nặng nề như vậy có được không? Anh nghĩ em là người yêu của anh thì em phải thông cảm cho anh nhất chứ. Công việc với anh rất quan trọng, vì đó là tiền đồ, là tương lai của anh. Chẳng lẽ em muốn yêu một người đàn ông kém cỏi, yếu đuối sao?


- Chẳng có cô gái nào muốn thế cả, nhưng cũng không có ai chịu được việc người yêu coi mình như chỗ lấp vào thời gian trống cả, vì lịch của anh người yêu chỉ tập trung cho công việc thôi. Anh đâu có biết tối qua em đã tủi thân như thế nào, bạn bè ai cũng dắt người yêu theo, xúng xính xinh đẹp, trong khi em trông giống như một bà cô già cô đơn không nơi nương tựa. Tại sao lúc nào anh cũng là người bỏ mặc em, tại sao lúc nào em cũng phải chạy theo anh còn anh thì chạy theo công việc?


Đến lúc này thì Hải thực sự rã rời, chút sức lực còn lại của bỏ anh mà đi. Nếu cô ấy đã không hiểu được, đã không thông cảm, đã không chấp nhận, thì tốt nhất là ... dừng lại. Cú shock tối qua đủ khiến anh đau đầu lắm rồi. Anh trầm giọng xuống:


- Đêm qua anh gặp tai nạn, ô tô của anh vào bệnh viện rồi, cũng may anh không sao. Anh gọi cho em để báo tin, hi vọng em có thể ở bên cạnh anh lúc anh đang khủng hoảng nhất. Nhưng có vẻ là anh đã tìm nhầm người rồi, đến những điều nhỏ bé như thông cảm với công việc của anh, em còn không làm được. Vậy thôi, anh nghĩ chúng ta khó mà tiếp tục. Anh muốn có thời gian suy nghĩ trước khi kéo dài mối quan hệ này hay không.


Mọi thứ sẽ ổn nếu có anh


Ngọc sững sờ nhìn anh. Tai nạn ư? Đâm xe ư? Điều quái quỷ gì đã diễn ra tối qua vậy? Thảo nào trong giọng nói, trên gương mặt anh lại hiện rõ nét mệt mỏi như thế.


Cô cảm thấy mình có lỗi với anh vô cùng, phải, trong khi cô hết lời trách mắng anh không quan tâm đến cô, thì chính cô cũng không đủ tinh tế để nhận ra rằng anh đang buồn như thế nào. Cô muốn, muốn nói một lời xin lỗi anh, lo lắng cho anh, động viên anh ... nhưng sao, sao cô không thể mở được lời?


Cô biết mình có lỗi, nhưng còn anh, anh thì sao? Anh vẫn không một câu nào xoa dịu lòng cô, tỏ ra biết lỗi khi luôn để cô phải đơn độc một mình. Cô hiểu anh nhưng ai hiểu cô? Mà thậm chí, chỉ vì những điều đó mà anh nỡ nghi ngờ tình cảm của cô, mối quan hệ này ư? Cô tủi thân lắm, ấm ức lắm, cuối cùng lại chẳng mở được miệng, nước mắt đã trào ra từ bao giờ.


- Em về đi, anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đến giờ phút này thấy em khóc mà anh cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, vì ngay trong lòng anh cũng đang thực sự rối bời. Khi nào một trong hai người ổn trở lại, hãy gọi cho nhau nhé – Anh chìa cho cô giấy ăn, rồi lặng lẽ rời khỏi quán, bước chầm chậm trên con đường về công ty, uể oải rã rời.


***


Đã là hai tuần kể từ lần cuối cùng cô gặp Hải. Kể từ dạo đó, ngày nào cô cũng đợi điện thoại của anh, hi vọng anh sẽ gọi. Nhưng không, có vẻ như anh vẫn là anh, kiên định và dứt khoát. Đôi lúc suy tư nghĩ ngợi, cô cũng tự vấn sao mình lại khắt khe với chuyện công việc của anh đến vậy. Phải chăng cô đòi hỏi nhiều ở anh quá, muốn anh quan tâm cô, dành nhiều thời gian cho cô, nhưng từ phía cô, cô lại không chịu thông cảm một chút cho anh.


Tuy nhiên có một điều mà cô không hiểu, tai nạn đã diễn ra như thế nào, sao điều đó lại có sức tác động khủng khiếp với anh đến vậy, anh vẫn bình an vô sự, vẫn khỏe mạnh cơ mà, đâu đến mức mệt mỏi rồi vội vàng đưa ra quyết định "chia tay tạm thời" với cô như thế?


Cô đành cay đắng chấp nhận rằng, tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ mong manh vậy thôi, không vượt qua được phong ba bão táp của biến cố ..