Polly po-cket
Mình yêu nhau đi chị!

Mình yêu nhau đi chị!

Tác giả: Sưu Tầm

Mình yêu nhau đi chị!

 


(Admin - "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi")


"Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương"


***


Tôi - sinh viên năm cuối, hai tháng nữa là chính thức bị đuổi khỏi trường và là một "bà già" chính hiệu!


Hắn - cựu sinh viên trường, đang làm quản nhiệm tại một trường tư thục kiêm thêm vài công việc linh tinh khác, nhiệt tình, dễ gần và theo nhận xét của nhỏ bạn tôi là khá "hút"!


Mình yêu nhau đi chị!


Trước khi vào ĐH, tôi chẳng biết trên thế giới có tồn tại một người là hắn dù hai đứa ở chung một làng mười mấy năm trời và cái làng thì nhỏ bé chỉ hơn hai chục hộ gia đình...Ngày đầu tiên làm thủ tục nhập học, vô tình gặp nhau, lúc đó hắn đang đi cùng ba hắn - (Người theo vai vế tôi phải gọi là "chú") - ba hắn nhận ra tôi, về làng nói chuyện với ba tôi, rồi ba tôi gọi điện vào Sài Gòn "Thằng đó là em con nha con! Có gì không biết thì hỏi nó". Rồi ba giảng giải một hồi, nào là ông nội tôi với ông nội nó là anh em ra sao, rồi thì nhà tôi với nhà hắn...Tôi vâng dạ cho qua chuyện vì nghĩ chả có gì liên quan đến nhau đâu...


Gặp nhau một hai lần trong sân trường, thì ra hắn học cùng khoa và trên mình một khóa. Thỉnh thoảng vô tình gặp nhau, hai đứa cùng mỉm cười lướt qua, xem như có quen biết. Ba năm học đại học, mối quan hệ "chị - em họ" giữa tôi và hắn chỉ có thế và như thế...


Vậy thì thân thiết từ lúc nào???...Uhm, hình như từ cuối năm ba thì phải, lúc đó hắn đã tốt nghiệp và đang tìm việc làm (chỉ là việc làm thêm bán thời gian thôi vì cũng như những người khác, ngành của tôi khó xin việc lắm, à quên, chưa nói, hai đứa cùng học sư phạm, ngành Lịch sử - cái môn mà khi mới nghe nói không nằm trong danh sách môn được chọn thi tốt nghiệp thì tụi học sinh liền đua nhau xé đề cương rầm rầm ấy...) còn tôi thì đang chuẩn bị bước vào năm cuối đại học. Một buổi tối, tôi và nhỏ bạn thân đang đi dạo, gặp hắn, thế là ba đứa rủ nhau đi uống cà - phê, nói chuyện rôm rả, giờ mới nhận ra hai đứa "hợp rơ" đến thế, thế là trao đổi số điện thoại, facebook...Thỉnh thoảng liên lạc cho giữ tình chị em cũng tốt mà.


Trong mắt tụi bạn, tôi là một người vui vẻ, dễ gần và luôn là hoạt náo viên dí dỏm mỗi khi nhóm tụ tập. Tôi chơi khá thân và thoải mái với một vài bạn trai cùng lớp ( điều đó có nghĩa là tôi chẳng hề bài xích con trai gì cả, tôi thấy nể tụi con trai nhiều lĩnh vực nữa là đằng khác ) nhưng không hiểu sao mỗi khi có một sinh vật đồng loài - khác phái nào hơi hơi có ý gì đó thì tôi lại vội vã tránh xa, thậm chí cắt luôn điện thoại mới vừa đồng ý cho số, dù ý người ta thể hiện cũng chưa rõ ràng gì cho lắm. Thực tế, tôi nhận thấy mình là một người khá khó tính trong cách chọn bạn và giao tiếp, đặc biệt là từ khi bước vào cuộc sống đại học xa nhà thì mức độ khó tình càng dâng cao, hay cằn nhằn và luôn không có cảm giác an toàn với các mối quan hệ. Vì vậy mà dù đã 22 tuổi - cái tuổi mà đa số lũ bạn đã yêu đương nhiều hơn một lần - thì tôi vẫn chưa có được một mảnh tình nhỏ để vắt vai và thú thật là tôi cũng chẳng muốn vướng vào những thứ rắc rối của tình cảm nam nữ tí nào cả. Cứ nhìn lũ bạn thì biết, đứa thì buồn vui thất thường, đứa thì đa sầu đa cảm, hay khóc, có đứa thì bỏ quên bạn bè lần nào gọi cũng bảo bận rồi chỉ vì cái gọi là "người yêu"... Có nhất thiết phải yêu ai đó đâu, cuộc sống có rất nhiều mối quan hệ và những thứ khác cần quan tâm cơ mà, tôi luôn nghĩ thế...


Cuộc sống ba năm sinh viên của tôi khá tẻ nhạt: đi học, về nhà và đi làm thêm, rãnh rỗi thì nghe nhạc, đọc sách...Tôi có một vài đứa bạn khá thân và chắc khoảng nửa năm mới gặp nhau một lần! Tôi ít khi tham gia phong trào trường lớp, một phần vì tôi không muốn có thêm những mối quan hệ thân thiết với những người - mà theo tôi - chỉ là đi lướt qua cuộc đời nhau - một phần vì tôi không có đủ điều kiện kinh tế để chơi hết mình như lũ bạn trong lớp. Tôi luôn mong thời gian có thể trôi qua thật mau, ra trường và về quê đi làm phụ giúp ba mẹ. Nói chung là tẻ nhạt cực kì nhưng hình như tôi thấy mình khá hài lòng với sự tẻ nhạt này...Dù đôi lúc, tôi giật mình và thấy cô đơn...


Trở về với câu chuyện giữa tôi và hắn. Nói chuyện với hắn khá vui, tính tình hắn rất được, lại chịu khó, ham làm, không hút thuốc...Hắn hiểu biết khá nhiều lĩnh vực và không hiểu tại sao tôi khá thoải mái, thậm chí có phần ngang ngược trước mặt hắn. Điều gì hắn nói ra, dù đúng dù sai, tôi đều đánh phủ đầu bằng cách phản bác, xuyên tạc và tìm khe hở trong câu nói để châm chọc hắn. Dù sao tôi cũng đang ở vai "chị" mà ^^. Nhỏ Tóc Xoăn luôn miệng bảo tôi và hắn mà gặp nhau thì trời nóng cũng thành mát, vì "chém gió" dữ quá đó mà! Thật ra, do công việc của mỗi đứa, số lần tôi và hắn nói chuyện trên face không nhiều, thỉnh thoảng 1tháng hắn gọi tôi 1 lần còn tôi thì chả khi nào chủ động gọi hay nhắn tin gì cho hắn cả, lâu lâu hắn đòi lên chỗ tôi chơi, ừ thì muốn lên thì lên thôi, gặp nhau cho cuộc sống tẻ nhạt của mình thêm tí màu sắc cũng không tồi. Không phủ nhận hắn là một trong số ít người khiến tôi có thể cười hết cỡ trong cuộc nói chuyện (vì tôi là người khá khó tính và hay giữ hình tượng thục nữ mặc dù, theo nhận xét của tụi bạn thân thì tôi chả có tí nào giống thục nữ tí hết ).


Valentine - hắn hỏi tôi có làm gì không, mà tôi thì ngoài đi làm thêm thì có làm gì nữa đâu, tụi bạn cùng phòng đã đi chơi với người yêu từ sớm, thế là hắn lên chở tôi dạo phố, hai đứa lang thang khắp các con đường Sài Gòn ngắm cảnh và ngắm người, thấy thật vui và ấm áp. Tôi chưa bao giờ ra khỏi phòng vào những dịp lễ, phần vì không biết đi đâu, phần vì đi một mình thì đi làm gì, nhưng từ khi có hắn, Noel, giao thừa, Valentine...lễ nào cũng theo hắn "đứng đường" (Đó là tôi hay trêu hắn thế!). Những lúc bên nhau là những lúc chém gió ầm ầm không ngừng nghỉ và đó cũng là cách xả stress hiệu quả nhất đối với tôi. Thoải mái và vô tư, không cần giữ kẽ hay đề phòng một ai, vì hắn là "em" mà. Tôi luôn tự nhủ vì hắn là người thân trong nhà, là bà con nên cứ thoải mái đi, đâu cần phải đề phòng những việc mình sẽ yêu, sẽ bị tổn thương, sẽ rắc rối đủ thứ, chỉ là chị em thôi mà và tôi luôn tin hắn cũng nghĩ thế. Cho đến một ngày...


Mình yêu nhau đi chị!


Cá tháng tư


- "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi...chị" - tin nhắn từ hắn - thằng em họ mới vô tình "lượm" được từ năm nhất.


Ngạc nhiên, mỉm cười, tôi thầm nghĩ "Muốn chơi chị hả em? còn lâu mới mắc câu nhé!". Soạn vội tin nhắn trả lời:


- " \Ok em iu^^"


Thích thú mỉm cười chờ tin nhắn của hắn để còn đáp trả, xem ai sẽ câu được con cá to vào ngày này nhưng hắn im ru. Tôi nghĩ chắc hắn muốn chọc tui vui vậy thôi nên không bận tâm nhiều đến điều đó nữa. Nhưng hình như, mọi thứ, từ lúc bắt đầu đã không hề giống như tôi nghĩ thì phải...


Ngày tổng kết kì thực tập ở trường (tôi đang đi thực tập ở một trường cấp ba trong thành phố), mọi người rủ nhau liên hoan chia tay hoàng tráng ở nhà hàng gần đó để xả xì - trét sau hơn 2 tháng căng thẳng với đám "nhất quỉ nhì ma" và công tác giảng dạy. Biết mình không uống được bia rượu nên ráng giữ mình hết cỡ, vậy mà cuối cùng, không biết tụi thực tập chung đã dụ dỗ, dọa nạt thế nào mà tôi mất ý thức chỉ sau 1 giờ nhập tiệc, mất mặt thiệt, có ai mà mới 1ly đã gục thảm hại như tôi chứ. Hắn xuất hiện, tự nhận là bạn trai và đưa tôi về. Trong cơn lơ mơ tôi chả hiểu chuyện đã diễn ra như thế nào cả. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy với cái đầu còn đang váng vất, đang cố vắt óc nhớ lại chuyện tối qua thì hắn đã xuất hiện tại cửa phòng trọ rủ tôi đi ăn sáng. Ừ thì đi thì đi, có người mời mình miễn phí mà, với lại hôm qua tôi có ăn được tí nào đâu, bụng đang biểu tình dữ dội...


Hìhì, ăn xong tô bún bò, tự nhiên đầu óc tỉnh táo hẳn ra, đúng là "có thực mới vực được đạo" - đạo lí này chưa có sai. Hắn không chở tôi về mà lại ghé vào một quán cà - phê khá yên tĩnh. Thấy lạ thật, bình thường hắn đâu rãnh rỗi tới mức này chứ, lúc nào hắn cũng bận rộn "mần ăn" mà ta ( Hắn làm thêm 3, 4 việc lận, nhiều lúc tôi không hiểu hắn lấy đâu ra sức để chạy nhiều việc như thế ). Chọn một vị trí trong góc khá yên tĩnh để ngồi, đang định mở miệng hỏi thì tiếng hắn đã nhẹ nhàng cất lên, bâng quơ và kèm theo chút trách cứ:


- Không uống được mà còn ham vui uống làm gì? lỡ có chuyện gì thì sao?


Mặc dù là em nhưng hắn ít khi gọi tôi là chị, phần vì hắn lớn hơn tôi một tuổi, phần còn lại thì tôi chưa đoán ra...^^. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn hôm nay bị sao zậy ta???


- Ủa, đang có chuyện gì hả? Sao hôm nay không đi làm? - Tôi cũng nói trống không, mình là "chị" mà^^


Ném cho tôi một ánh nhìn khá sắc lẻm làm tôi rùng mình rồi ngó chỗ khác, tiếng hắn lại cất lên, nhỏ xíu:


- Lần sau đừng uống vậy nữa, may mà hôm qua anh rảnh nên mới có mặt đưa em về được, không là không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.


Chuyện gì đang xảy ra vậy nè, có phải tôi nghe lầm không? Nhanh chóng khởi động não để phân tích tình hình nhưng càng phân tích càng rối.


- Bị sao zậy? Lâu lâu muốn làm "Anh" một ngày hả nhóc?


- Không phải lâu lâu mà anh là anh, không lẽ em thích gọi người yêu mình là em???


- Khoan, cái gì mà anh - em, cái gì mà người yêu ở đây??? Chị còn đau đầu lắm nhóc, không đủ sức "đấu" võ mồm với em hôm nay đâu, để khi khác hen.


Tôi nói nhanh và cảm giác hình như mình đang bối rối. Quái, chuyện gì đang diễn ra? sao lần này nói đùa không vui như mọi khi, tôi bắt đầu thấy ghét không khí này.