Snack's 1967
Gần như là người yêu cũ

Gần như là người yêu cũ

Tác giả: Sưu Tầm

Gần như là người yêu cũ

Điều đầu tiên mà tôi dám đảm bảo và không sợ một cánh tay nào giơ lên phản đối , đó là, những gì các bạn sắp đọc sau đây, chính xác là một truyện ngắn. Mà đã là truyện thì phải có cốt truyện và nhân vật.


Về phần cốt truyện, thì bối cảnh chính xuyên suốt của truyện ngắn này sẽ là tóa án.Vì vậy không khó để đoán nội dung chính sẽ là một câu chuyện pháp đình. Nhưng tôi cam đoan rằng, đây sẽ câu chuyện pháp đình lãng mạn nhất mà các bạn từng biết.


Còn về phần nhân vật, thì để đỡ mất thời gian, tôi sẽ giới thiệu ngay nhân vật chính của truyện ngắn này.


***


Chà chà, anh ta,nhân vật chính đó, thì khỏi phải nói nhiều, có thể tóm gọn trong hai từ: hoàn hảo. Anh ta là một công tử nhà giàu , gia thế hiển hách, là người thừa kế tương lai của một khối tài sản kếch xù cùng một tập đoàn kinh tế đa ngành với quy mô tầm cỡ. Ấy ấy, nếu bạn đã vội lóe lên suy nghĩ về một tiểu thiếu gia đô thành trác tán thì tôi phủ định ngay khi nó vừa manh nha đó nhé. Anh ta ngoan hiền, tử tế và rất... đẹp trai.Kiểu đẹp trai hiền lành nhưng chỉ duy đôi mắt thì có vài ba tia nhìn tinh nghịch hơi ngổ ngáo, đủ vừa cuốn hút mọi cô gái mới lớn. Vâng vâng, một anh chàng tuyệt vời như vậy, nhân vật chính của câu chuyện này, không ai khác hơn, đó chính là...tôi , "thiếu gia Hoàn Không G". Chà chà, cái tên "Hoàn không G " của tôi gần đây cũng khá nổi tiếng, và nếu như ông tác giả truyện này từng đề cập đến tôi ở đâu đó trong vài câu chuyện ba xu của lão, thì các bạn tạm quên hết đi nhé, trong câu chuyện này, bạn chỉ cần nhớ, tôi, thiếu gia nhà giàu học giỏi đẹp trai, Hoàn không G , sẽ là một luật sư bào chữa , như đúng chuyên môn đào tạo của mình.


Gần như là người yêu cũ


Và để tôi làm tròn phận sự của mình, một luật sư bào chữa, thì không thể thiếu một nhân vật khá quan trọng đó là bị cáo, hay nói một cách nghề nghiệp hơn,thì phải gọi hắn là thân chủ của tôi. Chà chà, tòa án hôm nay hơi đông người, tôi không biết có phải vì sự xuất hiện của tôi hay không, nhưng nhiều người bu đen bu đỏ, làm tôi không thấy thân chủ của mình đâu cả. Và khi tôi đang hoang mang để tìm hắn mà giới thiệu cho các bạn thì chợt một giọng nam to khỏe hét lớn phá tan những luồng âm thanh rì rầm hỗn độn nơi pháp đình nãy giờ, trả lại một bầu không khí im phăng phắt. Và sau tiếng hô to đó, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi trong bộ đồng phục thẩm phán chỉnh chu bước vào hàng ghế chủ tọa. Khuôn mặt bà nghiêm nghị, cặp kiếng lâu năm nhưng vẫn được bà chau truốt thường xuyên vẫn ánh lên ánh sáng của tri thức. Bà ấy sẽ là người cầm cân nảy mực của phiên tòa hôm nay. Nhưng mà có một điều tôi phải chia sẽ ngay rằng, bà ấy từng là cô giáo của tôi khi tôi còn học trong trường Luật. Phải nói bà là một trong số ít giảng viên mà tôi nể phục vì sự uyên thâm bác học và thái độ thẳng thắng đi đến cùng của chân lý và sự thật. Nhưng bà ấy có một điều thú vị mà tôi đã vô cùng thảng thốt khi tới nhà bà để làm tiểu luận trong những năm tháng đi học. Lần nào bà cũng mở cửa cho tôi với đôi mắt đỏ hoe và ướt ướt. Và lần nào tôi cũng để ý, ti vi đang phát một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, ngạc nhiên chưa?


Bà ấy xuất hiện , giữ trật tự cho phiên thẩm án, tuyên bố vài thủ tục thường khi. Tôi cố chào bà bằng ánh mắt của cậu học trò cũ nhưng bà phớt lờ. Chà chà , tôi chỉ định lấy chút thiện cảm thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu. Tôi thu ánh nhìn của mình lại và quay qua bên cạnh ,ấy da, đây rồi, trong truyện thì phải có nhân vật chính diện và nhân vật phản diện. Mà vì tôi lỡ làm nhân vật chính diện rồi thì cái tên đáng ghét đang nhìn tôi chằm chằm kia phải "đóng vai ác"thôi. Trong cuộc đời này nhiều khi như vậy đó, nhiều người mình nghĩ họ là kẻ xấu, chẳng qua chỉ vì mình tự cho mình là người tốt và vì vậy "tư duy logic" của mình tự áp đặt cho phe bên kia chiến tuyến đủ điều tiêu cực xấu xa. Và thật ra gã ấy không ác ôn hay nham hiểm gì cả, chỉ là trong phiên tòa này, gã là công tố viên, nghĩa là đối thủ trực tiếp của tôi nên gã mới bị tôi định kiến. Mà nè, coi kìa, chải chuốt thẳng thóm, quần áo thì bảnh bao láng cón. Luật sư tranh tụng chứ có phải biểu diễn thời trang đâu !


Cuối cùng, nhân vật mà tôi vốn định giới thiệu trước,thân chủ của tôi đã xuất hiện. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng chỉnh tề, khuôn mặt bình thản kiểu chấp nhận mọi thứ, ánh mắt thì buồn xa xăm. Quen hắn bao lâu nay rồi, lúc nào ánh mắt hắn cũng như vậy hết à. À quên, phải nói ngay để những thắc mắc vừa nảy ra trong đầu các bạn không hóa thành một câu hỏi hóc búa, đúng rồi, tôi với bị cáo của vụ án này là bạn bè với nhau. Hắn tên tên là Hải Đường, hiện là một quản lý của một chuỗi nhà hàng danh tiếng trong thành phố. Hắn cũng có một khuôn mặt ưa nhìn, dĩ nhiên, không đẹp rạng rỡ như tôi thôi.


Tôi gặp hắn lần đầu ở... À à, nếu như bạn tưởng tượng mình đang coi kịch tại một sân khấu nào đó, thì đây là khoảng mười lăm giây mà đèn tắt, nhân viên hậu đài sẽ tất bật làm việc trong bóng tối để đổi cảnh.


Và khi ánh sáng trở lại, thì lúc này bạn sẽ thấy mình đang ở nước Pháp hoa lệ, thủ đô Paris kiều diễm trong ánh trời chiều,hoàng hôn buông một sác vàng quyến rũ khiến lòng người không đâu cũng muốn làm thơ. Tôi gặp hắn trong công viên, khi đó tôi và hắn đã cùng nhau giúp một bà cụ tìm lại con mèo đi lạc của bà. Và từ đó, hai người con viễn sứ quen nhau và trở thành bạn thân nơi đất khách . Chúng tôi thân nhau nhưng trong khi Hải Đường biết và hiểu mọi thứ về tôi, thì ở chiều ngược lại chỉ là một chút mơ hồ và mông lung. Bằng chứng rõ ràng là khi chúng tôi tham gia một trò chơi hiểu ý đồng đội. Hải Đường trả lời gãy gọn gần như hề không suy nghĩ những câu hỏi về tôi.


- cậu ấy thích màu gì?


- xanh lá cây.


- khuyết điểm lớn nhất của cậu ấy?


- ghen tuông đố kỵ !


- mong muốn lớn nhất của cậu ấy hiện tại?


- quay về Việt Nam càng sớm càng tốt.


- đội bóng đá yêu thích của cậu ấy ?


- cậu ấy không thích bóng đá, tay vợt yêu thích của cậu ta là Andy Roddick.


- nếu chiến thắng cuộc thi này, số tiền thưởng cậu ấy sẽ làm gì?


- đưa hết cho đội về nhì để an ủi họ!


Phong cách trả lời bình thản tự nhiên của hắn khiến khán phòng trầm trồ, và càng trầm trồ hơn khi tất cả đáp án đều đúng boong những gì tôi đã viết ra giấy khi đươc hỏi trước đó. Nhưng năm đó chúng tôi không đoại giải nhất để có thể hãnh tiến mà an ủi đội về nhì như tuyên bố của tôi, vì khi đổi vai trò, câu trả lời đúng của tôi về Hải Đường chỉ là hai câu trong tổng số năm câu. Đúng là buồn thiệt chứ !


***


Lúc này thì phông cảnh đã trở lại với tòa án. Và tôi vừa ngáp một cái. Chà chà, bản cáo trạng gì đâu mà dài ngoằn à. Tóm lại chỉ là vào một đêm nào đó đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng . Người lái xe hơi gây ra tai nạn xong bỏ trốn khỏi hiện trường. Chiếc xe gây án dẫn tới người chủ sỡ hữu chính là Hải Đường. Mà khổ nỗi hắn nói là hắn bị mất xe ngay tối hôm đó. Nhưng hắn không làm đơn cớ mất ngay và quan trọng hơn hắn không đưa ra được bằng chứng ngoại phạm của mình. Hắn như có điều gì đó che giấu. Mà đúng rồi,quen biết hắn mấy năm ở Pháp , tôi phát hiện hắn có một sở thích khác người là thích... giấu. Hắn giấu những nỗi niềm riêng vào đôi mắt xa xôi, vào nụ cười hiền hòa và những cái khịt mũi. Nhìn hắn ai cũng có cảm giác dễ gần và thanh thản, yên bình.Hắn biết lắng nghe và biết cách dịu xoa những vấn đề của người khác. Nhưng vấn đề của mình,hắn ít khi chia sẻ. Hắn thích giấu, làm như sợ người ta tranh hết nỗi buồn không bằng.Tôi từng bảo hắn không nói ra để đó có ngày sình bụng . Vậy mà nhất quyết không nghe, giờ bị kiện cáo lùm xùm vậy, mà cũng còn giấu giếm gì đó. Thiệt là hết nói!


Suốt cả tuần trước khi ra tòa, tôi tìm mọi cách để có được những bằng chứng tốt nhất cho hắn, nhưng không khả quan lắm. Còn hắn thì cứ ngồi khịt mũi và bảo :


- Hoàn, tại tớ cần một luật sư thôi, chứ không cần phải thắng kiện đâu, cậu đừng căng thẳng.


- Cậu không cần, nhưng tớ cần, cậu nghĩ sao tỷ lệ thắng kiện của tớ hiện tại là một trăm phần trăm. Đừng vì cậu mà...


- Cậu có nói xạo tớ không đó? Mà cậu kiện tụng bao nhiêu vụ rồi?


Tôi cười khì và đưa một ngón tay lên. Tôi và hắn cùng cười như những thanh niên du học năm nào. Nhưng rồi hắn vẫn nhất quyết không nói đêm đó đã có chuyện gì với hắn.


- Nè nè, tớ không biết hát bài "em làm gì tối nay" đâu, cậu mau nói đi để tớ còn tính đường binh cho cậu.


- Thôi, tớ không có làm thì chắc sẽ có người chứng minh được điều đó, còn nếu không, nghĩa là ông trời bắt tớ bị quả báo cho những điều không tốt ở kiếp này hoặc kiếp trước,vậy thì chịu thôi.


- chịu cái đầu của cậu á, cậu không biết tớ đang theo đuổi em gái cậu à.


- Tường Vi, tớ biết chứ.


- vậy thì..


Hắn đưa tay ngăn điều tôi định nói và lái câu chuyện sang một chiều hướng hoàn toàn khác :


- tớ biết, tớ biết chứ, nên tớ đặt một chỗ lãng mạn cho hai người tối nay rồi. Đây phiếu đặt chỗ của cậu đây, Tường Vi chắc sẽ thích góc nhìn của nhà hàng đó. Và nhớ kỹ, tuyệt đối không gọi những món có tỏi phi, nếu cậu không muốn thấy em gái tớ hắt hơi liên tục, nhớ chưa?


Hắn nói rồi nháy mắt, nở một nụ cười hòa nhã. Cuộc hẹn với Tường vi mà hắn vừa vẽ ra trong đầu tôi khiến tôi quên luôn mất vụ điều tra "hắn làm gì tối kia",thiệt là tình mà.


Và bây giờ, khi viên công tố bảnh bao đang hỏi hắn lại về những gì đã xảy ra. Hắn vẫn chỉ có một câu nói, "tôi không làm và tối đó tôi ở một mình trong nhà".