Để quá khứ trôi đi
Để quá khứ trôi đi
***
Hiện tại...
Quán vắng. Mưa ngoài trời vẫn tí tách rơi. Ở chiếc bàn trong cùng kê sát ô cửa kính được che khuất bởi vài chậu cây cảnh, nơi đó luôn có một thằng con trai ngồi lặng im, gương mặt vô hồn, ánh mắt nhìn xa xăm qua ô cửa. Những hạt mưa nhỏ từng giọt chảy dài trên ô cửa kính, nó ngắm từng vệt dài ấy như dõi theo sự chuyển động của mưa. Mưa và lại mưa. Thứ nước ấy như dẫn dắt nó về một thủa yêu thương khi nó còn bên người nó yêu. Và rồi có thứ nước mặn đắng chảy ra từ khóe mắt nó... cay cay... Dường như nó đã thành khách quen của quán này và nó chỉ ngồi duy nhất ở chỗ ấy. Chị chủ quán cũng đã quen mặt nó nên cứ khi nó vào không cần gọi chị cũng đã bưng ra một cốc nâu đá, không đường, không sữa. Có những hôm nó ngồi cả buổi , nhấm nháp từng ngụm cà phê đắng. Ai cũng thấy điều đó nhưng không ai biết nó nghĩ gì. Chỉ biết có lẽ nó đang buồn...
Kí ức trong nó luôn thường trực chỉ chờ cơ hội để vỡ òa. Nó đang tập làm quen cuộc sống không có em nhưng nó thấy khó quá. Những hình ảnh của em cứ hiện về trong nó thật nhẹ nhàng. Nó nhớ em! Nhớ rất nhiều... !
"Love you and love me. Cong bu ceng wang ji he ni zai yi qi de tian me... Love you and love me... . . "
Bản nhạc cứ du dương bên tai. Lúc trước khi bên nhau nó và em thường hay tới quán này và cùng nhau nghe bản nhạc quen thuộc ấy. Nó lặng im chìm đắm trong thứ âm thanh da diết đó. Quá khứ trong nó lại hiện về nhẹ nhàng, sâu lắng...
Quá khứ...
11. 09. 2011
Dậy trễ, nó phóng xe vù vù trên con đường đầy lá rơi, hương hoa sữa nồng nàn, phảng phất. Nó yêu cái mùi hương ấy cũng như yêu cái xứ sở này. Gửi xe xong, tiếng kẻng bảo hiệu vào 15 phút đầu giờ vang lên. Nó chạy hết tốc lực vào lớp, vừa ném chiếc cặp xuống bàn, chưa kịp ngồi vào chố thì bà giáo đã lò dò bước vào. Với cặp kính trễ tận mũi bà giáo nhìn quanh lớp một vòng và dừng lại nơi nó, nó bỗng thấy run và trong đầu thoáng lên suy nghĩ "chắc lại bị phạt rồi". Đang vẩn vơ với những mớ suy nghĩ trong đầu thì tiếng bà giáo làm nó giật mình
- Khôi...
Chỉ thế thôi cũng làm tim nó bắn ra khỏi lồng ngực rồi
- Dạ...
- Chiều nhớ đi đại hội đoàn... nhé!
- Trời ạ! Thật là may- nó lẩm bẩm trong miệng
Nó như vừa thoát khỏi một kiếp nạn vì cái việc bị phạt đi lao động với lớp nó đã trở lên quen thuộc rồi. Nó thở phào nhẹ nhõm. Thế là buổi học cũng bắt đầu, năm tiết trôi qua với nó thật nhẹ nhàng.
Chiều. Trời chuyển sắc, mây đen kéo đến, bầu trời trở nên u ám. Và rồi một cơn mưa như trút nước đổ xuống, mưa mùa hạ thường bất ngờ như thế. Nó nhìn ra ngoài, nghĩ đến buổi đại hội đoàn mà ngán ngẩm, nhưng rồi cũng phải bò dậy, nó khoác lên mình chiếc áo mưa và phóng thật nhanh tới trường. Mưa lớn, hai hàng cây ven đường ngả nghiêng, từng đợt nước cứ táp thẳng vào mặt nó, ran rát. Nhưng điều đau khổ hơn là mưa làm nhòa hết kính nó, bỏ ra thì khó nhìn mà đeo vào thì cứ phải lau liên tục, tất cả đều trở nên mờ nhòa. Nó ghét mưa, ghét đến kinh khủng, có lẽ những đứa cận như nó đều ghét mưa. Cuối cùng nó cũng đến trường bình an, chạy thật nhanh lên phòng truyền thống. Thoáng qua cũng đã khá đông người, nó đi lối cửa sau và chọn cho mình một chiếc ghế hàng cuối. Đang lau lại cặp kính thì tiếng nhỏ Huế vang lên
- Anh Khôi, lên đây ngồi cùng cho vui
Nó mỉm cười thật tươi, răng khểnh, cười duyên, nụ cười của nó từng làm nhiều cô nàng mê mẩn, từ lớp 10 nó đã trở thành đối tượng tăm tia của nhiều cô bạn trong và ngoài lớp. Nó không ngần ngại và lên ngồi cùng nhỏ Huế, bên cạnh nhỏ Huế là một cô bé với cặp kính cận, xước trắng dễ thương đang chăm chú làm bài tập Tiếng Anh. Hình ảnh cô bé làm tim nó bỗng vui lên rộn ràng, giống như đang nhảy điệu flamenco cháy bỏng. Nó cũng không hiểu nổi nữa, cô bé ấy có cái gì đặc biệt mà hấp dẫn nó đến thế. Nó chăm chú nhìn vào cặp mắt to tròn của cô bé ấy như mê hồn. Đang bay lơ lửng trên không thì tiếng cô bé cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- Anh Khôi ơi, chị Pha C8 thích anh à?
"Ơ sao em ấy lại biết mình nhỉ?", nó đang tự đặt dấu hỏi chấm trong đầu
- Sao em lại hỏi thế?
- Hôm trước chị ấy nhắn tin cho anh, nhưng lại nhắn nhầm sang số em, nhắn tin nghe vẻ tình cảm lắm, ơ thế không phải à anh?
Nó đi từ hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, nó với Pha chỉ là bạn thôi mà!
- Vậy hả em, sao lại nhầm được nhỉ?
- Vì số điện thoại em chỉ khác số anh một số thôi!
- Vậy số điện thoại em là 0164845...
- 3267 ạ!
- Có duyên thật, à anh với Pha chỉ là bạn thôi^^
Câu chuyện giữa nó và em đang vui vẻ thì đại hội bắt đầu, nó và em đành phải dừng câu chuyện. Đại hội kết thúc, bà giáo lớp nó lại trúng cử bí thư khóa mới, không biết là nên vui hay nên buồn vì lớp nó sẽ bị quản chặt hơn.
Nó đạp xe về, trời quang mấy tạnh, những giọt mưa còn sót lại trên những tán cây tràn đầy sức sống, trong lòng nó bỗng thấy vui lạ thường, lẽ nào là do sự xuất hiện của em. Em và nó quen nhau như thế, thật tình cờ và đặc biệt. Trong một ngày mưa...
Về tới nhà, nó chợt nhớ ra là nó quên không hỏi tên em, cũng không biết em học lớp nào nữa mặc dù cảm giác thật quen thuộc. Mắt to, xước trắng- hai hình ảnh ấy cứ vẩn vơ trong đầu nó. Nó chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng có lẽ nào nó đang trong tình cảnh ấy.