Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bắt đầu...kết thúc một tình yêu

Bắt đầu...kết thúc một tình yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Bắt đầu...kết thúc một tình yêu

(Admin - "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")


Mọi cô gái trong tình yêu đều dịu dàng và dễ khóc. Nhưng nếu họ cho quá nhiều mà không được nhận lại, họ sẽ vùng vằng quay lưng và trở nên ích kỉ.


Một cô gái ích kỷ trong tình yêu - cũng chỉ vì họ đã quá đam mê và cuồng nhiệt cho tình yêu của họ. Sau một chuyện tình, họ sẽ trở nên sắt đá và dễ dàng làm người khác tổn thương.


Câu chuyện này của tôi, nó không hẳn là kể về một cô gái dịu dàng, cũng không hẳn là kể về một cô gái ích kỷ. Nó xoay quanh một trò chơi mang tên tình yêu, một trò chơi không có kẻ thắng người thua, một trò chơi vốn đã quy ước với vòng tròn luẩn quẩn những khúc mắc. Ở đó, người buông tay đầu tiên sẽ là người hạnh phúc nhất.


***


Bắt đầu...kết thúc một tình yêu


Phong – Tình yêu là một trò chơi


Tháng 10 man mác lạnh, gió lùa vào từng kẽ tóc, mơn man làn da khiến người ta bất giác co người lại. Tôi ngồi trong chiếc Cadillac màu đen, thở dài rồi chạy một mạch đến khách sạn.


Tôi và Oanh đã chia tay. Lúc quay lưng, tôi thấy bóng cô ấy đổ gục xuống sàn nhà, nức nở khóc. Cô ấy đã níu lấy cánh tay tôi, chớp đôi mắt trẻ con rồi vùi đầu vào đó thút thít, tôi đứng lặng người, nhìn bản thân mình trong cửa kính rồi bất giác gạt tay, bước thật nhanh về phía trước.


Đừng trách tôi nhẫn tâm, chỉ là vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, tôi cựa mình thức dậy và thấy Oanh ở bên, mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác rằng tình yêu của tôi với Oanh không còn đầy như trước. Tôi không thấy đủ đam mê và cuồng nhiệt, tôi không thấy hình bóng Oanh khi nhìn vào mắt mình trong gương...Tôi thở dài, mối tình này có lẽ tôi nên chấm dứt.


Tôi vuốt nhẹ theo gò má trắng mịn của Oanh, thì thầm vào tai cô ấy:


- Xuân à! Dậy đi, trời sáng rồi!


Oanh giật mình, mở to đôi mắt nâu tròn nhìn tôi. Tay cô ấy run run nắm lấy tay tôi, môi dưới mím chặt. Tôi đã nghĩ lúc đó cô ấy sẽ đập phá, sẽ la hét và khóc lóc ỉ ê. Nhưng không, Oanh mỉm cười thật tươi, bước xuống giường rôì đi vào phòng tắm. Tôi chợt cảm thấy khó chịu.


Những ngày sau đó, tôi liên tục về nhà với tình trạng say xỉn và sực mùi nước hoa. Tôi thường ôm Oanh vào lòng, gọi ra một cái tên thật lạ rồi tổn thương cô ấy. Vậy mà Oanh vẫn cam chịu, vẫn mỉm cười thật tươi đón lấy cái ôm của tôi, vùi đầu vào ngực tôi mà kể chuyện. Tôi đẩy Oanh ra, dùng sức nắm lấy tóc cô rồi tát một cái thật mạnh, tôi mắng cô, tôi chà đạp cô...Thế mà, vẫn không thể đổi lại từ cô một giọt nước mắt.


Tôi biết Oanh yêu tôi, tôi chán ghét điều đó. Tôi chán ghét cái cách cô ấy ép cho mình khỏi khóc, tôi ghét cái cách cô ấy vùi đầu vào ngực tôi kể chuyện, tôi ghét cái cách cô ấy nhìn tôi, âu yếm như thể nhìn cả thế giới của mình trong đó. Tôi đã từng ghét mọi thứ về cô ấy đến thế, và rồi lựa chọn buông tay để mọi dấu vết thương yêu chìm vào quên lãng.


Rồi một ngày trời lắm gió, cô ấy hỏi tôi:


- Tại sao?


Tôi hôn nhẹ lên tai Oanh, nói thật nhỏ:


- Em không biết à? Trò chơi đã kết thúc rồi!


Tôi nhìn cô ấy đổ gục xuống sàn, quay lưng và lạnh lùng bước.


Sài Gòn sắp mưa. Tôi ghé vào một khách sạn sang trọng, vốn là tổng giám đốc công ty nội thất, tôi chẳng mấy ngạc nhiên với cách bày biện lộng lẫy trong này. Ngồi xuống bàn ăn, tôi nhấm nháp li rượu vang màu đỏ sậm:


- Anh thấy món ăn này của nhà hàng thế nào ạ?


Nàng chớp đôi mắt nâu to nhìn tôi, dáng người nàng mảnh mai, mùi nước hoa trên người nàng bất giác khiến tôi say đắm. Tôi luồn tay vào tóc nàng, đặt lên mũi rồi nói:


- Rất thơm!


Nàng vụng về vén lại mái tóc rồi trừng mắt nhìn, tôi bật cười. Nàng nhanh chóng bước đi, bóng nàng dong dỏng cao, mái tóc buông thõng trên vai vô tình cuốn hút ánh nhìn của người khác. Tự nhiên thấy thú vị, tôi thật nhanh đuổi theo nàng.


- Tên! Cho anh biết tên?


- Ừm...Em sẽ được gì? – Nàng lấy ngón trỏ cuốn vào lọn tóc, vẻ mặt như mong chờ.


- Em sẽ có số điện thoại của anh.


Nàng bật cười, dí vào má tôi một cái rồi bước vào taxi.


- Em là Vi.


Oanh – "Đau"


Sài Gòn những ngày cuối năm, trời se sắt lạnh.


Em kì cọ bản thân cho thật sạch, em ngắm mình trong gương, mân mê những vết bầm tím mà anh để lại. Anh đã đi hai ngày, em vẫn đợi. Anh đã đi hai ngày, em vẫn ủ ê trong vết thương sưng mủ. Anh đã đi hai ngày, và ngày đầu tiên đó, em bắt gặp bàn tay anh siết lấy ai đó thật chặt, em bắt gặp ánh mắt anh đam mê nhìn cô ấy. Em đã chạy thật nhanh về nhà, dùng phấn may viết thật to lên tường: "Đau".


Ừ thì em đau, nhưng nỗi đau không giống phấn may, cứ viết ra là xóa được. Ừ thì em nhớ, mà nỗi thớ nó giống phấn may đó anh à, xóa đi rồi, nó lan ra, từng vết nhòe nhòe trên tường trắng.


Em đứng chờ anh trước cây bằng lăng mà chúng mình gặp nhau đó, em đổ gục xuống sàn, ngồi bó gối rồi khóc nức nở, em mơ màng thấy anh, thấy cái bóng lạnh lẽo cô tịch của anh trùm lấy thân thể em, vỗ lưng em thật nhẹ. Em mở mắt ra, mọi thứ dường như mơ hồ sau màn nước, nhưng em biết chắc một điều, anh đã không đến. Em ỉ ê tiếc cho mình, tiếc cho mối tình vốn đã kết thúc khi anh hết thú vị. Em ngã sóng soài giữa dòng người, tách ra khỏi mớ hỗn độn của kí ức, tách ra khỏi mái nhà của chúng ta, ra khỏi chiếc bàn may và cây bằng lăng cũ...Em đau một nỗi đau không tên gọi.


Cơ mà Phong à, người ta nói, nỗi đau không tên chính là nỗi đau in sâu và dày vò ta mãi.


Vi – Tôi đã gặp Oanh như vậy


Sài Gòn một ngày đông ít gió...


Mưa lất phất rơi, tôi trở về nhà sau khi dùng bữa với Phong tại một nhà hàng kiểu Pháp. Tôi đắm mình trong bản nhạc Je TAIme du dương, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu cùng chiếc mũi cao của Phong. Anh ấy khá lạnh lùng, đôi lúc còn khiến người ta cảm thấy nghẹt ngở và khó nắm bắt. Tôi thấy Phong khá thú vị, và tôi tin chắc rằng anh ấy cũng nghĩ vậy về mình. Chia tay Phong, tôi vội vàng đến Cupchino – tiệm bánh ngọt tôi mới mua từ một người bạn, nó nằm trong góc Sài Gòn, đủ thanh lịch cho một buổi tiệc, đủ nhộn nhịp để các bạn trẻ vui chơi. Tôi thích Cupchino, đơn giản vì cây bằng lăng tím đặt trước cửa tiệm. Đông về, những tán cây chỉ còn xơ xác mấy chiếc lá vàng hoe, nhưng cũng đủ để mọi người thấy ấm áp mà ghé lại.


Tôi thấy em khi mưa bắt đầu nặng hạt, em đứng đó, nước đã thấm vào làm ướt sũng bờ vai. Em mím chặt môi, hai tay ôm lấy vai run rẩy, mái tóc em xõa dài, bay phất phơ dù không có gió. Tôi thấy thương, bước đến định mời em vào quán cho đỡ lạnh, rồi khi tôi đã định đưa bàn tay ra đỡ lấy vai em...Em ngã xuống.


Tôi đưa em vào quán, pha một cốc trà hoa cúc rồi đặt trước mặt em. Em nhìn tôi thật lâu, dòng lệ đã sớm tuôn ra từ khóe mắt.


- Em tên gì?


- Oanh ạ!


Tôi mỉm cười.


- Uống đi, trời lạnh thế này sao lại ra đó đứng?


Em lặng người nhìn ra cây bằng lăng tím, khóe mắt em đỏ hoe. Em run run nắm chặt lấy cốc trà rồi nức nở khóc.


- Chị...chị nghĩ anh ấy có đến không?


Tôi cũng hiểu ra phần nào câu chuyện, vỗ nhẹ vào vai em, tôi dịu dàng nói:


- Sofa đằng kia, em tới đó nghỉ chút nhé!


Em gật đầu, lảo đảo bước đến chiếc sofa rồi nằm dài ở đó. Chiếc váy mỏng màu xanh của em vô tình để lộ xương quai, tôi có thể thấy rõ vài vết bầm tím. Khẽ thở dài, tôi vặn nhỏ bản nhạc Secret Garden rồi bước ra ngoài, mưa đã tạnh hẳn.


Oanh – Em đã ghen


Em đã nghĩ mình sẽ không nhớ anh nhiều đến thế. Hôm nay, em mặc chiếc áo màu xanh nhạt, em cố tình để lộ xương quai đã phai vết bầm tím. Em tình cờ quen Vi, chị ấy thật tốt, chị ấy thường ngồi nói chuyện với em ở Cupchino, quá cà phê mà chúng ta hay đến đó. Chị ấy cũng khá xinh, dáng người dong dỏng cao cùng mái tóc đen dài khiến người khác ghen tỵ. Ghen tỵ làm gì anh nhỉ, anh đã nói đó là một thói quen xấu cơ mà.


Thế nhưng em lại ghen tỵ đấy, khi vô tình thấy chị ấy ôm cả thế giới của em vào lòng, em đã run rẩy trong mớ cảm xúc không tên, ghen tỵ có, thất vọng có, đau đớn và tức giận cũng có. Em hận anh, hận ngôi nhà mà anh để lại, hận chiếc bàn may anh tặng em dịp sinh nhật.