Ai tặng em salem

Ai tặng em salem

Tác giả: Sưu Tầm

Ai tặng em salem

Rõ ràng là cô luôn tìm cách để chống đối cậu ta nhưng sao chỉ một cái liếc mắt mà cậu ta dành cho mình cũng làm cho trái tim cô bỗng nhiên chao đảo. Cậu ta thì có điểm nào tốt đẹp? Vô tình, vô cảm, vô tâm... thái độ mà cậu ta dành cho cô ngoài cái khinh khỉnh của ánh nhìn thì cũng chẳng có gì khác. Vậy thì lý do vì sao mà cô thích cậu ta đến vậy? Cô bất giác thở dài. Ừ, nếu mà cô trả lời được thì có lẽ cô đã không còn thích cậu ta nữa rồi. Trong tiếng chuông gió từ ô cửa sổ đưa đến tai cô. Cô phát hiện trái tim mình cũng đang phát ra những âm thanh kì lạ. Rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy. "Dừng lại thôi."


Những ngày sau đó, cô đến lớp bình thường. Vừa đến cửa lớp cô đã chú ý ngay đến khuôn mặt lạnh ngắt kia. Hình như cậu ta cũng có một nét gì đó vui mừng dù rất nhỏ, nhỏ đến mức cô suýt nữa không nhận ra. Nhưng cô không muốn quan tâm đến nó nữa. Con người kia, cô đã biết được có bao nhiêu là xấu xa ẩn sâu bên trong rồi. Cô thu vội ánh mắt của mình. Đặt nhẹ chiếc cặp xuống bàn, rồi đi lướt qua cậu ta, như thể cậu ta không tồn tại. Những ngày trước, cho dù có biết rằng cậu ta sẽ không bao giờ trả lời khi cô chào hỏi cậu ta, nhưng cô vẫn mở miệng và nói với cậu ta một trong những câu đại loại như "good morning", "hello", "chào tảng băng", hay đơn giản chỉ là "chào"... Vậy mà hôm nay, ngay cả nhìn cô cũng không. Cô rất nhanh, chạy đến bàn của cô bạn thân nhất. Trong lòng như có một tảng đá đè nặng. Từ phía đó, cô nhìn về chỗ ngồi của mình. Cậu ta vẫn ngồi đó, tay lật lật trang sách. Vẻ mặt vẫn là... lạnh. Rốt cuộc, cậu ta là người như thế nào? Có thật là như những gì cô nghe thấy và nhìn thấy hay không? Hình như cô đang trông chờ vào việc có một bức rèm bí mật nào đó của cậu ta được vén lên. Chừng nào cô chưa biết về cậu ta thêm một chút nữa, cô tuyệt đối không để cho tình cảm của mình tiến xa hơn. Cho nên sẽ đẩy cậu ta ra khỏi trái tim mình. Từng chút, từng chút một.


Tiếng giảng bài đều đều của cô giáo vang lên bên tai. Cả hai vẫn im lặng với nhau như mọi khi. Cô không rõ cậu ta như thế nào, riêng cô thì hôm nay mọi chữ nghĩa đều không thể lọt vào đầu. Bởi vì cô đang nghĩ đến rất nhiều chuyện. Đột nhiên, bàn tay cô có cảm giác ấm ấm. Đưa mắt nhìn xuống thì tay cậu ta đã đặt lên bàn tay nhỏ nhắn, trắng trắng của cô từ lúc nào. Cô như vỡ tung. Đầu óc và cả trái tim. Vì chỗ bọn họ ngồi là bàn cuối, lại thêm là ở góc lớp, nên chắc chắn là không có ai nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phải giật mình này. Cô tròn mắt nhìn sang cậu ta. Còn cậu ta thì khuôn mặt vẫn không có một biểu cảm. Ánh mắt hướng về phía trước xa xăm, nhưng bàn tay đó thì vẫn siết chặt tay cô. Cô bực mình. Làm cho người khác phải thót tim như vậy mà mình vẫn lạnh lùng như vậy có nghĩa là sao? Cô giật mạnh tay ra khỏi bàn tay đầy sự chiếm hữu của cậu ta.


Vì dùng lực quá mạnh nên tay cô vô tình đập vào cạnh bàn của bàn bên cạnh. Cả lớp bị tiếng va chạm ấy làm cho giật mình. Mọi người quay đầu lại nhìn về phía cô. Cô ôm mặt nức nở. Cô không biết cô khóc vì điều gì. Chỉ biết rằng chỉ cần để cho những dòng nước mặn chát này thoát khỏi người cô thì có khi sẽ nhẹ lòng hơn một chút. Trong phút chốc, cả lớp nhốn nháo. Máu bắt đầu chảy ra từ bàn tay bị xay xát của cô. Cô thì khóc càng lúc càng to. Pha lẫn trong vô vàn biểu tình trên khuôn mặt xung quanh, có hốt hoảng, có trách móc vì đã phá rối tiết học của bọn họ, cô cũng nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của vài ba cô nàng luôn bất đồng với cô. Nhìn vào thì đâu có đau lắm đâu. Sao cô phải làm quá lên như vậy? Nỗi đau thật sự thì làm gì có ai nhìn thấy? Cô rất, rất, rất khó chịu khi biết mình đã phải lòng một con người đáng sợ. Rất muốn tránh xa con người này. Nhưng...


Cô chưa kịp suy nghĩ hết, thì bắt gặp khuôn mặt xanh ngắt không còn giọt máu của cậu ta. Vẻ hốt hoảng, lo lắng đã dần thay cho sự lạnh lẽo là cố hữu kia. Trong phút chốc cậu ta phóng thật nhanh ra ngoài cửa lớp, chạy về phía khu y tế của trường, chưa đầy ba phút sau trên tay kia nào là băng cá nhân, thuốc khử trùng... cậu ta xem như mọi người xung quanh, kể cả cô giáo đều không tồn tại. Kéo tay cô về phía mình, cô một lần nữa không hiểu vì sao lại thụt tay lại. Nhưng chưa kịp đưa tay sang chỗ khác thì bị cậu ta kéo mạnh lại. Cố ý đổ thật nhiều oxi già lên miệng vết thương còn chưa khô máu của cô. "Á. Đau quá!" Cô la lên. "Im" Cậu ta phẫn nộ. "Không muốn bị nhiễm trùng chết thì im lại và chịu đựng đi!" Cô càng căm phẫn. Hất đổ lọ thuốc kia rơi khỏi tay cậu ta lăn tròn trên mặt đất. Cậu ta sững sờ. "Mặc kệ tôi" Nói xong cô chạy ra khỏi lớp. Mọi người nhìn theo tà áo dài trắng càng lúc càng nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn một điểm nhỏ và biến mất khỏi cổng trường. Không ai trong lớp khỏi bàng hoàng với những gì đang xảy ra lúc này. Cậu ta thu xếp sách vở của cả hai. Vì là tiết học cuối nên khi cô vừa ra khỏi cổng trường cũng là lúc tiếng trống trường vang lên.


***


Cô không hề biết rằng, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày, cậu ta đều chú ý đến cô. Cậu ta nhìn về phía cô còn nhiều hơn những lần cô nhìn về cậu ta. Chẳng qua là cô không phát hiện ra đấy thôi. Cho nên những góc phố, những con đường, những quán nước nhỏ mà cô hay lui tới cậu ta đều biết rõ. Có lần, cậu ta nhìn thấy cô cùng một người con trai khác ngồi nói cười với nhau trong quán nước trước cổng trường. Nụ cười đã làm trái tim cậu ta phải lạc nhịp giờ đây cô lại vô tư ban phát cho người con trai khác. Lòng cậu ta không khỏi chùng xuống. Sau đó là một cái nhói lên rất thật ở con tim mà ai ai cũng ngỡ là vô cảm. Lúc đó, cậu ta biết rằng mình đã yêu cô mất rồi.


Ai tặng em salem


 


Nhưng con người ta luôn có những bí mật riêng của cuộc đời mình. Cậu khác với mọi người ở chỗ bí mật của cậu có phần rắc rối. Nói rắc rối thì vẫn chưa đủ. Bí mật cuộc đời cậu đáng sợ lắm. Cho nên cậu cố gắng không để ai lại gần mình. Với một lý do không hề đơn giản.