Con đường bị lãng quên
Con đường bị lãng quên
"Có tối ắt có sáng. Có tối thì mới có sáng."
* * *
Hà Nội có một con đường bị lãng quên, không phải bởi vì nó nằm ở một góc quá bé nhỏ của thành phố mà tệ hơn, nó đã bị đặt vào một góc quá lặng thầm của cuộc sống.
I. Chiều
1. 17h30,trời tối sớm, một cô bé còn mặc đồng phục học sinh lặng lẽ bước những bước chân vô định. Thời gian trôi ì ạch, gõ từng tiếng khô khốc vào không gian. Một... mình......một...mình ....
Ồn ào quá, đường phố về đêm đối với tôi như một vũ trường hào nhoáng của cuộc đời. Đủ thứ đèn. Đèn đường. Đèn pha ô tô. Đèn xe máy. Ánh sáng đủ màu từ những biển quảng cáo bên kia đường. Đủ loại người. Kẻ thì bận rộn chăm chú phóng xe đi như một cái bóng tốc độ cao, kẻ thì cắm cúi bước đi trên vỉa hè, phía trước được xác định từ đôi mắt đến mũi giày.
Ô tô, xe máy, xe đạp, đi bộ. Bận rộn. Bận rộn. Bận rộn. Bận rộn. Họ đi về đâu, tương lai ở chỗ nào trong khoảng không phía trước? Bận rộn.Bận rộn...ồh, họ không có thời gian để trả lời tôi đâu!
Tôi là ai? Tôi khác họ. Ít ra là trong lúc này tôi khác họ. Họ thì bận rộn quá, điên cuồng quá.Tôi thì lại lặng lẽ, bình thản. Có vội gì đâu, nhanh hơn thì đời tôi cũng chỉ đến vậy. Trường. Nhà. Cơm. Suy tư. Lại suy tư một tí nữa. Ngủ. Cái vòng tròn khép kín ấy mới hoàn hảo làm sao.
Đôi khi tôi tự ví mình như một cô nàng họa sĩ, chuyên vẽ nên những vòng tròn hoàn hảo. Cô nàng họa sĩ – tôi, cứ hàng ngày chăm chỉ đều đặn vẽ cho đời mình một vòng tròn đẹp đẽ, giản đơn, lặng thầm. Hôm nay thì khác, ừ, hôm nay sẽ khác một tí tẹo. Cái vòng tròn sẽ bị méo đi một chút vì nàng họa sĩ muốn chen thêm vào một con đường nhỏ. Hết con đường ấy vòng tròn sẽ lại đều đặn : Nhà. Cơm. Suy tư. Suy tư. Ngủ.
16 tuổi. 16 tuổi ở cái chốn xa hoa phù phiếm này, cái chốn xe cộ không thiếu, tiền không thiếu...chẳng có 16 tuổi nào lại quyết định đi bộ vượt cả quãng đường dài ngấp nghé 3 cây số từ trường về nhà, trừ tôi ra.
Ai mà biết được lý do vì sao? Con đường vắng. Ánh đèn vàng thưa thớt. Tiếng xe cộ, tiếng cuộc sống, nghe như từ một thế giới khác vọng lại. Yên tĩnh. Nhạt nhòa. Bằng ấy đã đủ cho một lý do chưa nhỉ?
Thực tế, để được đi trên con đường ưa thích ấy tôi còn phải vượt qua một đoạn đường cực kì đông đúc. Giờ cao điểm.Trời tối sớm, đèn đường được bật lên sao mà chói mắt quá. Sáng quá nên tôi hầu như chẳng nhìn được vật gì cho ra hồn. Cũng vì sáng quá nên bà bán vé số ngồi trên vỉa hè trông như một bóng ma lặng yên đến khắc khổ.
Tôi để ý đến người phụ nữ có gánh hồng xiêm ngồi bán ngay dưới một cái đèn cao áp. Ánh sáng rọi xuống những quả hồng màu nâu khỏe mạnh. Một ông khách đi xe máy đỗ lại bên gánh hàng, ngồi trên xe hờ hững cúi xuống chọn từng quả hồng tròn trịa, ngon lành. Cái xe mất thăng bằng đổ nhào xuống. Bóng người khách xộc xệch suýt chút nữa ôm chầm lấy gánh hàng rong. Tôi bỗng chợt thấy lòng mình quặn lên một niềm vui dịu nhẹ....
Gió thổi thật lặng lẽ, nhưng ngấm ngầm khiến cho người ta se lạnh. Chút nữa thôi là tôi sẽ đặt cả thời gian, cả cảm xúc của mình lên những bước chân vang vọng trên con đường yêu thích. Một chút nữa thôi...một chút ...một chút....
2. 17h35.