Ma rượu

Ma rượu

Tác giả: Sưu Tầm

Ma rượu

Những dòng tâm sự gửi tới người bố bị "ma rượu" ám của tôi.


***


Bố còn nhớ cái tết năm ngoái, lẽ ra gia đình mình đã có được cái tết vui vẻ, ấm cúng nếu như "ma rượu" không mê muội tâm trí người...


Ma rượu


12h đêm, căn nhà nhỏ đơn sơ với 4 bức tường và mái che bằng tôn với nhiều lổ thông gió, cùng sự có mặt của chín trái tim đang chìm trong tĩnh lặng để chờ đón giao thừa. Trời bắt đầu se lạnh,  nnhững đứa em nhỏ còn thơ đang chìm trong giấc ngủ mà trán lạnh toát bởi hơi sương bám vào, người chúng run run. Còn chị và mẹ thì đang sưởi lửa trong căn bếp nhỏ để đón chào năm mới...


Còn con chuẩn bị đi với những đứa bạn ngoài bờ hồ Đạ Hoai để ngắm pháo bông...


Bố uống say về, trên tay cầm chai rượu còn nửa lít, bàn chân nhanh nhẹn thường ngày giờ đã trở thành một bàn chân hình chữ bát, bước đi không vững lơ lửng như kẻ say tàu xe.Tiếng bước chân càng lúc càng lại gần nghe thật nặng nề...


Rồi...choang ...những mảnh chai vang khắp nền nhà, tiếng chửi bới của bố náo động phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấm áp hiếm hoi kia...


Rồi tiếng thằng út khóc vì giật mình. Các em tỉnh dậy nháo nhào chạy đến bên mẹ.


Dáng bố xiêu vẹo dưới bóng đèn, với con "ma rượu" làm u mê đầu óc người. Dáng người vốn hiền lành giờ đây như một tên côn đồ khát máu, bố la mắng, chửi bới, chửi mẹ, chửi đủ thứ chuyện, chửi chẳng cần lí do nào.


Mẹ lại gần khuyên răn, năn nỉ bố nhưng dường như tiếng nói của mẹ chẳng mạnh miệng như con "ma rượu" kia. Bố tát mẹ, một cái tát như trời giáng.


Con chạy lại ngăn bố. Con khuyên, con năn nỉ, con quỳ xin...Thế mà bố lại nói con là thằng khốn nạn, đồ chó má...


Mẹ nấc lên từng hồi khó nhọc, các em khóc nức nở. Và rồi giao thừa, khoảng khắc thiêng liêng, đáng ra phải của những lời cầu nguyện, những lời chúc hạnh phúc cho một điều gì đó thật ý nghĩa... tan biến.


Hôm đó dường như bố đã quá say, say đến nỗi không biết trời đất thánh thần là gì, chỉ biết phá và đập nát mọi thứ.


Cơn mưa có lúc cũng tạnh, ai say cũng sẽ phải tỉnh. Sau một hồi bố đổ vật xuống giường rồi gần như ngủ ngay lập tức. Để rồi sáng thức dậy, bố lại như chưa có gì khi nhìn thấy các con đang dọn dẹp đóng rác vụn, trong khi mọi người ai cũng như mất hồn vì cảnh tượng kinh hoàng của đêm giao thừa.


Bố có biết trái tim của con lúc đó tan nát như thế nào không? Trong đáy lòng con như có hàng ngàn chiếc kim đâm. Con đã khóc và suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nổi cái đầu bé nhỏ của con cũng không đủ thông minh để nhận ra rằng bố hành động như vậy là bởi lý do nào.


Con biết nhà mình nghèo, lại đông con, công việc trụ cột trong gia đình, mọi thứ dường như điều do mình bố gánh vác. Con xin lỗi bố vì có những lúc con căm hờn và trách móc người, bởi ngày ấy con thật sự chưa biết được sự bế tắc trong cuộc sống lại có thể khiến cho một con người thông minh trở nên dại dột và "ma rượu" chính là kẻ thời cơ....


Nhưng cuộc sống cái giá trị thiêng liêng nhất là nụ cười của thành viên trong gia đinh chứ không phải vì sự giàu sang gì đó. Dẫu cho cuộc sống có cơ cực đến bao, gia đình có khó khăn đến mấy bố cũng đừng làm thế nữa bố nhé!


K' Liệp