XtGem Forum catalog
Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…

Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…

Tác giả: Sưu Tầm

Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…

Sáng Chủ Nhật, tôi dậy muộn. Vươn vai một cái thật dài, tôi mở cửa bước ra, tính lượn lờ đâu đó để qua hết sáng chủ nhật nhàm chán. Vậy nhưng bước chân tôi bị cản ngăn bởi một lẵng đồ xinh xắn đặt ngay trước cửa, nhìn quen thuộc, rất quen, tôi thoáng giật mình và ngay tức khắc nâng lẵng đồ lên, một hộp đựng kim chi muối, tôi đã đoán không sai người gửi nó, là em. Dòng chữ rất xấu mà thân thương vô cùng trên tờ giấy nhắn:

"Ê nhóc, chị nhớ mày...".

Tôi có đang nằm mơ không ? Em nói là em nhớ tôi sao? Cô gái dở hơi, cố chấp và bướng bỉnh ấy. Cố chấp không chịu thừa nhận rằng trong lòng em, hình bóng tôi đang lớn dần lên để rồi lặn mất tăm suốt một quãng thời gian dài, để mặc "thằng em", là tôi vu vơ không biết tâm trí mình nơi nao. Em không còn e ngại nữa, em thừa nhận rằng em nhớ tôi, đúng vậy, là nhớ, là nhớ...

Em vốn hơn tôi hai tuổi lận, mặc dù luôn tỏ ra là "đàn chị" nhưng đối với tôi, tâm hồn em vẫn như một con bé chẳng hơn. Tôi và em biết nhau đã từ lâu lắm nhưng mãi đến khi tôi bước chân vào cổng trường đại học, lại ở cạnh phòng trọ của em, tôi mới nhận ra em chính là mảnh ghép mình còn thiếu. Chúng tôi ở cạnh nhau, đi qua suốt hơn 2 năm trải dài bao kỉ niệm. Những con đường Hà Nội chất chứa cũ mèm thương nhớ, tôi đã thừa nhận nỗi nhớ em trước khi em nói ra câu này rất lâu. Vậy mà em đáp lại tôi như thể đó là một câu nói bỡn của bạn bè cho vui, và lảng tránh...

Tôi nhớ lần ấy mình tỏ tình với em. Một đêm Hà Nội lạnh cắt da, những nỗi chán chường vì quá nhiều điều rắc rối, lần đầu tiên tôi say mèm như vậy. Tôi gõ cửa phòng em giữa đêm, ôm chầm em rồi hét toáng lên: "Anh thích em ". Kết quả của lần đó, em cho tôi cái bạt tai đau điếng vì "tội láo xược", đẩy tôi về phòng rồi nghỉ chơi suốt một tuần liền. Tôi ngẩn người suốt một tuần ấy, đụng việc gì hỏng việc đó và ngày nào cũng đều đặn mò qua nhà em xin lỗi dù tôi chẳng có lỗi gì. Tôi thích em đâu phải lỗi gì ghê gớm, chẳng qua em cứ cố chấp thôi.

Em mê văn, cũng nghiện thơ nữa. Suốt ngày cày cục viết viết lách lách mà không để hở cho tôi xem bao giờ. Tôi cũng không hiểu vì sao em mê những thứ lãng mạn vầy mà không bộc lộ chút lãng mạn ấy trong mối quan hệ của chúng tôi? Một chút cởi mở, kể cả mộng mơ thì không đến nỗi em bỏ đi biền biệt rồi lại xuất hiện, thừa nhận em nhớ tôi. Em bảo một ngày nào đó nhất định sẽ có cuốn sách cho riêng mình, tôi ậm ừ rồi cười phá lên. Em cau mày hờn dỗi, lại nghỉ chơi thêm một tuần nữa. Tôi dở khóc, dở mếu vì "bà chị" của mình, đã bảo em trẻ con không để đâu cho hết dù luôn muốn tôi gọi là chị kia mà.

Tôi học em, cũng thích đọc thơ, một vài cái tản mạn nho nhỏ được chia sẻ trên newfeeds, chẳng phải vì em mà bởi có đôi lúc, tôi cảm nhận như ai đó đang nói hộ nỗi lòng mình.

Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…

Em qua nhà tôi thường xuyên, dụ dỗ tôi làm chuột bạch cho những món ăn em mới thử nghiệm. Dù đôi lúc mất tiền mua thuốc tiêu hóa nhưng tôi luôn tự hào phải biết, người đầu tiên được thử kia mà. Như thế có nghĩa là với em, tôi đã trở nên thân thuộc. Còn với riêng tôi, em đã đặc biệt ngay từ cái phút giây em cùng tôi dạo chơi qua mọi nẻo đường Hà Nội, rồi lặng thinh, khóc nấc trên vai tôi khi em kể tôi nghe về mối tình đầu đã trót dở dang, tôi thấy nước mắt em thấm vào ngực áo mình lạnh buốt. Thế đấy, "bà chị" cũng có lúc phải nấc lên trên vai thằng em ngày thường quen dạy dỗ, tôi thương em nhưng mủm mỉm cười, tôi nhất định sẽ không làm em khóc như ai kia từng vô tâm, hờ hững.

Tôi vẫn thường qua nhà sửa giúp em cái máy tính trong tình trạng đơ toàn tập vì em trót cài mấy cái ứng dụng vớ vẩn không phải lối, chỉnh lại vài bài hát tiếng Anh em hát cả nghìn lần vẫn sai nhịp, loạn phách. Em cười khì khì nom ghét dễ sợ, lúc đấy tôi hỏi sao không lên mặt dạy dỗ tôi nữa đi, em đáp bằng một câu chẳng liên quan:

- Thôi, chị mày sẽ đền bù bằng bữa trưa nhé!

Thân nhau là thế, chia sẻ mọi điều là thế nhưng giữa tôi và em vẫn luôn có khoảng cách phân chia hết sức rạch ròi, là em vẽ. Cứ mỗi độ tôi định nói ra điều gì đó đặc biệt hơn mức bình thường trong mối quan hệ của chúng tôi thì đều bị em chặn họng. Câu tỏ tình tôi tập cả chục lần trước gương, em chỉ nói một câu nó đã bẹp dí như quả bóng bị xì hết hơi. Vậy đấy, tôi vẫn phải là thằng em ngoan ngoãn mò sang xin lỗi bà chị của mình sau mỗi bận "trót dại" thốt ra những lời yêu thương không kìm nén được. Hộp thư tin nhắn của tôi hầu hết là em

. "Chúc ngủ ngon", "chúc gái già ngủ ngon",... Những cái tin được gửi đi rất khuya và có lẽ em chỉ đọc được vào sáng hôm sau nhưng tôi vẫn gửi nó rất đều đặn. Có một lần duy nhất em đáp lại tôi, cái giọng nạt nộ không lẫn vào đâu được:"Ngủ đi! Trẻ con còn bày đặt thức khuya". Tôi cố ghìm nhịp tim mình nhanh hơn rồi nhắn lại: " Ừ, Nhớ..." Tôi đợi rất lâu mà không có tin đáp lại, biết lại như mọi lần, em lại lảng tránh, tôi chẳng còn cách nào hơn. Sao em cứ mãi trốn tránh tôi như vậy? Rõ ràng là những lúc ở cạnh tôi, nụ cười em rạng rỡ hơn hết thảy, nước mắt em tuôn trào thoải mái nhất hay sao? Tôi chẳng thể hiểu em tìm kiếm thứ gì ở tình yêu em có. Bình yên, tôi có thể cho em thừa. Chăm sóc và quan tâm, tôi tự tin mình làm tốt. Tôi nghĩ đó có lẽ là tất cả những gì tôi và rất nhiều người kiếm tìm ở người mình gắn bó. Vậy thì tại sao? Tại hình bóng tình đầu vẫn còn ghì trong lòng em những tổn thương quá lớn? Tại em ngại ngần? Tôi chẳng thể tự mình lí giải.

Tốt nghiệp đại học, em chuyển nhà đột ngột để tiện cho công việc, chúng tôi gặp nhau ít hẳn đi vì không thể thường xuyên chạy qua chạy lại nhà nhau như trước nữa. Tuy rằng em vẫn vậy, vẫn dạy dỗ và nạt nộ tôi như thằng em trong gia đình, thi thoảng đặt một vài món ăn em mới thử nghiệm trước cửa phòng trọ của tôi rồi lại vội vàng với công việc. Có lần tôi đến thăm nhà mới của em mà không báo trước vào một sáng chủ nhật vắng lịch làm thêm, đang loay hoay trong gian bếp nhỏ xem có thứ gì đó để ăn, em bước ra làm tôi mém xỉu.

Em mặc bộ quần áo cầu thủ màu đen xì và rộng thùng thình. Không phải nói quá nhưng thực sự nhìn em lúc đó, tôi tưởng tượng đến con bù nhìn người ta đặt ngoài đồng để canh lúa. Tưởng rằng chỉ có một mình nên em ăn mặc xuề xòa vậy, hỏi ra mới biết em có tận bảy bộ bảy màu khác nhau với kiểu dáng y hệt. Em bảo nghĩ con trai thích bóng đá nên sắm liền bảy màu của bảy đội khác nhau, gặp anh đẹp trai thích đội nào em sẽ mặc bộ của đội đó để tán cho... dễ đổ. Tôi suýt sặc nước mà đáp lại em:

- Người đã xấu còn thích ăn mặc tuỳ tiện!

Thú thực khi nói ra câu đó, tôi chưa bao giờ nghĩ em xấu. Chỉ là ý nghĩ về khoảnh khắc em đến gần một gã trai nào đó mà cười đùa vui vẻ, tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Em suýt khóc khi tôi nói câu đó, tôi nhận ra mình hối hận. Phải rồi, cô nàng trẻ con này, sao tôi không nghĩ ra chứ. Dù có bộc lộ mình cá tính và mạnh mẽ mấy, em vẫn rất dễ tổn thương chỉ vì một câu đùa bỡn. Tôi bất giác đưa tay vuốt tóc em, nói vội:

- Đùa đấy! Đừng có tin!

Em đưa tay gạt chút nước mắt vừa vương trên rèm mi đen láy rồi đẩy tay tôi ra:

- Ai thèm khóc! - rồi lấy lại giọng vui vẻ rất nhanh, em đùa tôi:

- Tôi lắc đầu đáp lại em bằng một gương mặt không thể biểu cảm hơn. Em nhảy tung tăng như múa rối, ra đến cửa, em vẫy tay gọi tôi:

- Đi, đi chợ, nhanh lên!

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, tôi đã ở quãng thời gian cuối cùng của đời sinh viên, còn em, sau bao nỗ lực cũng sắp có cuốn sách đầu tiên của riêng mình. Em hẹn tôi nhất định phải đến buổi ra mắt sách, xem em "chém gió" giỏi như thế nào khi đứng trước bao nhiêu người, hãnh diện giới thiệu về cuốn sách của riêng mình. Tôi cười, hứa một lời chắc chắn rằng mình sẽ đến, không quên "ra điều kiện" em phải đến tặng hoa rồi ôm tôi một cái trong buổi thuyết trình luận văn tốt nghiệp. Em lườm tôi rất dài rồi cốc vào đầu một cái đau điếng:

- Dám ra điều kiện nữa hả? Được, chị sẽ đến tặng hoa, tiện thể tặng luôn mày vài quyền mới học được ở trung tâm luyện võ.

Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…

Tôi lại cười rồi nhìn em trìu mến, em lườm tôi thêm cái nữa và không quên dặn thêm trước lúc tôi ra về:

- Chuẩn bị ra sách nên hai tuần tới chắc chị không đến đâu. Ăn uống tử tế vào mà ôn thi đấy! Có quá nhiều thứ chị mày phải lo rồi...

Tôi về, tơ tưởng đến cái ngày ra mắt sách. Em đứng trên giới thiệu oai phải biết, độc giả bên dưới sẽ trầm trồ, còn tôi, hãnh diện mà rằng với mọi người: "Bạn gái tôi...". Tôi sẽ ngồi phía dưới, nhìn em chăm chỉ bằng ánh mắt kiên định để em hết run sợ mỗi khi nhìn xuống. Chẳng biết em theo tôi vào tận trong giấc ngủ ra sao, chỉ biết sáng hôm sau thằng bạn cùng phòng quát ầm lên: "Tối qua bố tướng ăn phải bả hay sao? Kéo hết chăn rồi cười sặc sụa làm tôi không ngủ được". Tôi cười ngượng, né cái nhìn "điều tra" của nó. Trời, mới có mấy ngày không gặp mà tôi tơ tưởng đến độ ấy sao?

Cái ngày tôi mong chờ sắp đến, tôi ốm. Sốt miên man mấy ngày liền. Đêm, tôi lịm đi, không biết sự tình ra sao mà sáng ra, tôi thấy mình trong bệnh viện và mẹ kè kè chăm sóc bên cạnh. Hoá ra tôi sốt quá cao và mê man không biết gì nên thằng bạn gọi xe chở tôi vào bệnh viện và nhân tiện báo cho cả mẹ tôi. Tôi hồi dần, xuất viện luôn trong ngày dù đầu óc còn chuếnh choáng rồi giục mẹ về nhà chăm sóc ba và mấy đứa nhỏ, mẹ dùng dằng mãi mới chịu để thằng bạn tôi chở giùm ra bến xe.

Tôi cũng chẳng hiểu nó làm ầm lên đến mức nào về bệnh tình của tôi mà chiều ấy, lũ bạn cũ hơn chục đứa kéo vài thăm và làm ầm ầm cái gian phòng của tôi. Chúng nó cười nói nổ trời làm tôi quên mệt. Được một hồi rồi cũng tản về hết, chỉ còn Chi ở lại. Chi là cô bạn cùng học chung từ cấp hai, từng có lần thổ lộ rằng cậu ấy thích tôi.