Nếu đó không phải yêu, thì anh không biết tình yêu là gì nữa...
Nếu đó không phải yêu, thì anh không biết tình yêu là gì nữa...
Em, mỗi lần giận dỗi đều nói rằng: "Hình như chúng ta đang không yêu nhau!".
Vậy thực sự, ta yêu nhau như thế nào?
Đó là khi trong mắt bản thân chỉ tồn tại hình bóng, nụ cười, hay bất cứ thứ gì thuộc về đối phương. Đi đâu, làm gì, cũng chỉ quẩn quanh trong suy nghĩ là dáng hình của họ, là kỉ niệm của hai người, để rồi bật cười ngây ngô vì hạnh phúc. Ngoài họ ra, không ai cả. Thế gian hơn bảy tỉ người này, phải làm thế nào mới có thể nhìn duy nhất một người không rời mắt, mà không phải tình yêu cơ chứ?
Đó là khi sự quan tâm và ưu tiên hàng đầu chỉ dành cho một người. Khi em ốm, anh mua thuốc dỗ dành. Khi anh mệt, em lặng yên bên cạnh. Vì là duy nhất trong cuộc sống của nhau, nên sẽ chẳng bao giờ eo hẹp những câu nói quan tâm và cử chỉ yêu thương. Là ngoại lệ trong cuộc đời của ai đó, sẽ là gì nếu không phải tình yêu cơ chứ?
Đó là khi luôn suy nghĩ cho người ấy trước tiên, còn bản thân chỉ là thứ yếu. Việc gì cũng đứng trên lập trường của đối phương để đánh giá, để nhận định. Làm gì cũng sẽ nghĩ đến cảm giác, tâm trạng của người đó mà cẩn thẩn, mà dè chừng suy nghĩ. Chỉ có thể là yêu, con người ta mới cao cả và vĩ đại đến vậy…
Em này,
Đối với anh, em vẫn mãi chỉ là cô bé con không chịu lớn, luôn cần đến vòng tay và sự bao bọc của anh. Em thích cười, em hay nói, em chu môi làm nũng, em khóc lóc phụng phịu, tất cả tất cả những điều đó đều trở thành một phần cuộc sống của anh, là một góc kỉ niệm của hai chúng ta.
Đối với anh, em không chỉ là một cô bạn gái, mà còn là người bạn, người tri kỉ. Bất cứ lúc nào, dù chán nản mệt mỏi hay vui vẻ phấn khích, anh cũng đều nghĩ đến em đầu tiên, và muốn chia sẻ với em đầu tiên. Nhìn nụ cười trấn an động viên, hay ánh mắt rạng rỡ niềm tự hào không che giấu của em, anh thật sự hạnh phúc. Và cảm thấy không cần gì thêm nữa.
Đối với anh, vị trí của em không ai có thể thay thế được. Giống như hai nửa mảnh ghép, anh sẽ thấy khập khiễng lắm, khó khăn lắm, nếu người chung đường với anh chẳng phải em. Cuộc đời cả hai, anh không hy vọng sẽ cắt nhau một quãng. Mà là một đời, cả một đời bình bình đạm đạm, an yên bên nhau không rời.
Em hỏi anh, tình yêu với anh là gì ư?
Giống như bất cứ chàng trai nào khác, câu hỏi ấy quá khó để diễn đạt thành lời. Anh không dám nói những sáo rỗng như yêu em nhiều thế nào, cần em nhiều ra sao. Mà anh chỉ có thể dùng hành động để chứng minh cho tình cảm của mình. Nếu đó không phải tình yêu, thì anh không biết, tình yêu là gì nữa...