pacman, rainbows, and roller s
Mùa thu và nỗi mong chờ...

Mùa thu và nỗi mong chờ...

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa thu và nỗi mong chờ...

Trời vào thu rồi, cái lạnh se se luồn trong gió nhẹ, trong đầm, sen đã tàn, để cho cúc tỏa hương khoe sắc. Những buổi sớm mờ sương trên mặt hồ hư ảo tựa làn khói trắng, từng đoàn người dập dìu qua lại, mải mê. Người đi tập thể dục, người vội vã những gánh hàng rong, kẻ lại ngược xuôi với cơm áo gạo tiền, như không hay thu đang ngập tràn đường phố Hà Nội. Cái lạnh của thu đôi lúc khiến em giật mình tự hỏi, ta là ai trong thế giới rộng lớn này? Ta bé nhỏ mỏng manh như hơi như sương trong hàng nghìn hàng triệu người kia nên người không nhìn thấy ta, ta lạc mất con đường phía trước, hay chỉ lạc một bàn tay chưa kịp nắm đưa ta đến cuối cùng?

Thực ra nhiều khi em nghĩ, có lẽ mình đã quen với cái thế giới với 4 bức tường trắng của căn gác nhà trọ, có lẽ mình sẽ chẳng cần ai đến và nắm tay, và đưa đi, có lẽ mình sống thế là đủ, là hơn được bao nhiêu người vất vả tất bật với nỗi lo mưu sinh.... Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, thi thoảng lại cần 1 ai đó ở bên, cần một người mà những khi cần sẽ đến bên, đưa bờ vai để dựa và cùng nhìn về 1 hướng. Em cũng không hình dung nổi, mối quan hệ đó là gì, chỉ là tình bạn, là 1 tri kỉ luôn đến bên em khi em cần đến hay một người yêu em đúng nghĩa. Chỉ biết là... đôi lúc cũng thấy nhức nhối cần 1 cái gì đó khác đi, có lẽ là... Em vẫn chưa thể quen với những khoảnh khắc một mình...

Mùa thu và nỗi mong chờ...

Buồn cười nhỉ, em thực không thích một mối quan hệ rõ ràng nhưng em lại ích kỷ, lại đòi hỏi và không muốn làm tổn thương ai, em cũng muốn người ấy như em. Em biết rồi, chắc trên đời này chẳng có ai như vậy đâu nhỉ, bởi vì con người ta, hình như ai cũng tham lam và muốn nhiều thứ thuộc về mình... Cuối cùng thì... vì cứ luẩn quẩn trong phạm vi mình đã đặt ra mà em không dám bước qua... nên cứ lênh đênh như nàng thu, kẹt giữa những giới hạn – khi thì nóng bức, khi thì phà hơi lạnh... mà không ra nóng hẳn hay lạnh hẳn như chàng mùa hè tinh nghịch và nàng mùa đông ảm đạm.

Em là vậy đấy, mâu thuẫn và ngược đời, nhưng em vẫn mong chờ và đón nhận anh sẽ mang đến cho em chút hơi ấm để bàn tay em thôi lạnh giá mỗi đợt gió mùa về. Còn anh thì sao?

Tran Bich