Pair of Vintage Old School Fru
Khi người con gái nói đã quên...

Khi người con gái nói đã quên...

Tác giả: Sưu Tầm

Khi người con gái nói đã quên...

Khi người con gái nói đã quên!

Đó là sâu trong đôi mắt cô, vì nhớ anh mà ngập nước mắt. Nước mắt lúc đầy vơi, nhưng tuyệt đối vì lòng tự tôn, cô không cho phép hình bóng anh đủ sức nặng, rơi vào tầm mắt để nước mắt rơi ra… Quên ở đây là quên đi cách thể hiện tình cảm của mình chứ tình cảm dành cho anh vẫn thế. Thể hiện làm gì khi biết không thể? Nên đành quên thôi!

Khi người con gái nói đã quên!

Đó là khi cô ấy xem “quên anh” như một thói quen. Có người có thói quen uống coffee, họ luôn uống coffee mỗi ngày và không muốn từ bỏ; có người xem nghe nhạc là thói quen, họ nghe nhạc hàng giờ chẳng muốn chấm dứt; có người có thói quen xem phim, từng phút dõi theo phim không làm họ xao lãng… Và cô, thói quen của cô là “quên anh”, cô luôn “quên anh” từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày… Và nếu quên được anh dễ đến thế, “nỗi quên” sẽ không thể kéo dài lâu đến vậy! Chắc gì cô đã quên?

Khi người con gái nói đã quên...

Khi người con gái nói đã quên!

Đó là lúc khi anh quay đi, một đôi bàn tay trong vô thức cố níu anh lại. Khi ấy, tình cảm tuy nhiều hơn lý trí nhưng chẳng hiểu sao, khi đã khẽ chạm vào anh rồi, lý trí lại khiến cô bật lên câu: “Xin lỗi! Em chỉ lỡ tay thôi! !”… Nói đã quên, nhưng cô muốn nhớ cái nắm tay, chỉ một cái nắm tay thôi! Cô sẽ quên những điều khác!

Khi người con gái nói đã quên!

Đó là lúc đôi môi đỏ mọng khao khát lắm! Nhưng lại thôi vì bất chợt nhìn thấy trên gương mặt anh, khi đứng trước cô, là màu son khác, là dấu-chủ-quyền của một ai kia và cô không-là-ai để có thể làm như thế. Mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy hạnh phúc của họ, cô tự nhủ rằng mình đã-quên.

Khi người con gái nói đã quên...

Khi người con gái nói đã quên!

Đó là lúc cô ấy nghĩ rằng mình có phép màu! Cô nghĩ rằng chỉ cần hai chữ “đã quên” thì sẽ quên thật. Cô nghĩ rằng chỉ cần hai chữ “đã quên”, mọi ý nghĩ, mọi giác quan trong cô đều sẽ bị đánh lừa để chính chúng sẽ nhấn chìm hình bóng anh vào quên lãng. Cô ấy thật ngốc nghếch phải không?

Bạn biết đấy!

“Con gái nói có là không” và dĩ nhiên “nói không là có đó”.

Con gái nói “Không” của nỗi-nhớ, thì đó sẽ là “Có” của nỗi-đau.

Con gái nói “Có” của sự-quên-lãng, thì đó là “Không”, nhưng là “Không …quên được”.

Con gái là vậy! Yêu đương trăm lối, trăm duyên giữa cuộc đời này, người con gái dễ tổn thương lắm!

Khi khóc rồi, giọt nước mắt nào cũng trong ngần như nhau, giọt nước mắt nào cũng cần một đôi tay ấm khẽ quệt đi… chứ giọt nước mắt không phải là để nắng gió tự cuốn trôi đi và để lại nỗi cô đơn…

Mạnh mẽ lên cô gái nhé!

Và khi bạn nói "đã quên" thì lời nói ấy có ý nghĩa như thế nào?

Phước Puu