Insane
Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...

Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...

Tác giả: Sưu Tầm

Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...

Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...

Con đường nhìn từ quán cà phê quen thuộc đã lên đèn, phố dịu êm, còn quán cà phê thì ngập tràn trong hương quế và sách. Mỗi lần muốn chạy trốn khỏi thế giới đầy hỗn loạn ngoài kia, mình lại tìm đến đây, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bông đùa vài cục đá trong ly cà phê đắng nghét và đọc sách. Mình tìm thấy bình yên trong sách và trong cái cách ngắm nhìn đời qua cửa sổ. Quán vắng, hương quế rất nồng và dòng người vẫn rất đông. Chẳng có gì thay đổi cả, nếu có chăng, chỉ là lòng người chẳng thể nào vượt nỗi những đường biên. Ừ thì, thế giới này vốn tồn tại những đường biên.

Bất chợt, mình nhớ về tuổi hai mươi, của mình và anh…

Chàng trai tuổi hai mươi cần một người con gái để hiểu anh ta và rồi anh ta ngộ nhận đó là tình yêu. Còn một cô gái tuổi hai mươi thì khác, cô chỉ cần một chàng trai mà mỗi khi cô bảo: “Em mệt” – anh chạy vèo đến với ly matcha – hoặc chở cô đi đâu đó, hoặc lặng, cho cô dựa vào bờ vai. Chỉ thế cũng đủ đầy.

Chàng trai tuổi hai mươi, không hẳn là chưa kịp lớn, còn cô gái tuổi hai mươi cũng không thể nói là đã trưởng thành. Nhưng, giữa hai người vẫn luôn tồn tại một giới hạn chẳng thể nào đo đếm được.

Những ngày hai mươi, mình và anh yêu nhau trong sự dày vò. Dày vò vì sợ mình yêu nhiều hơn, dày vò vì sợ tổn thương hơn, dày vò vì những giấc mơ quá khác… Tình yêu mong manh quá, nên chưa đến cuối con đường đã nới tay buông bỏ, đã đành chấp nhận rời xa. Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để cùng đi đến điểm tận cùng của giới hạn. Thế nên, mình chẳng hề nuối tiếc, chỉ là phút chốc bình yên lại khiến lòng mình dậy sóng.

Thả thêm vài viên đường vào ly cà phê đắng nghét. Chẳng biết từ khi nào, mình làm bạn với cà phê. Ra là mọi thứ đã trôi nhanh như vậy đó. Bất chợt, mình muốn lao ra phố, hòa vào dòng người hỗn loạn đang chen lấn nhau từng nhịp thở ngoài kia. Mình muốn vi vu phố, đến tận đêm như cái thời hai mươi tưởng gần mà xa lắc.

Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn...

Tuổi hai mươi – những ngày hẹn hò yêu đương sớm tối, những ngày phố xinh tròn trĩnh trong hai chữ tình yêu.

"Phố của ta

Phố nghèo của ta

Những giọt nước sa

Trên cành thánh thót

Lũ trẻ lên gác thượng

Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.

Em chờ anh trước cổng…"

Xa rồi, cái thời đủ điên để lao vào những mối tình chẳng cần điểm đến, cái thời thừa bứa thời gian để ngập ngừng cho một tiếng yêu, nhưng rồi chẳng kịp đợi chờ cho một lời nói chia tay trong một mùa màng nào cả.

Xa rồi, cái thời ánh mắt trong vắt thơ ngây, xa rồi những ngày mải mê và yếu đuối.

Xa rồi, buổi chiều hẹn cuối, mất bao dũng khí gặp nhau chỉ để nói vỏn vẹn câu: “Tình yêu chỉ là điểm vàng trong đôi mắt”.

Năm tháng trôi đi, những suy nghĩ lớn dần lên, và tình yêu bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng. Ấy vậy mà, mình vẫn tin vào tình yêu, cho dù cái niềm tin ấy đôi khi cũng mong manh lắm. Nhưng, nếu tình yêu chỉ là những hình ảnh đẹp in hình trên đôi mắt, thì tại sao những kẻ mù lòa vẫn cứ yêu nhau?

“Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa

Sao rãnh nước trong veo đến thế?

Con chim sẻ tóc xù ơi

Bác thợ mộc nói sai rồi…”

Lạc An