Có phải anh sẽ chán em không...?
Có phải anh sẽ chán em không...?
Anh biết không, một cô gái có xinh đẹp, tài năng, xuất chúng tới đâu, đến lúc tìm được người mình thương cũng chỉ muốn suốt ngày quanh quẩn bên anh ấy. Nào hỏi han, kể những câu chuyện cỏn con vặt vãnh, rồi nấu cho anh ấy ăn, chăm sóc cho anh ấy. Buồn những nỗi buồn của anh và vui chung với niềm vui anh có. Cả thế giới to rất to trong mắt cô ấy giờ đây thu về chỉ con mỗi anh nữa.
Nhưng, có phải vì thế mà anh sẽ chán không?
Một cô gái có mạnh mẽ, gai góc tới bao nhiêu, đến lúc yêu anh cũng sẽ nhẹ nhàng trút đi lớp vỏ ngoài cứng rắn. Không nổi loạn, không phá phách, để chỉ làm cô nhân tình bé nhỏ, thèm chở che và cần anh che chở mà thôi. Rồi chỉ là con mèo ngoan muốn nằm mãi trong vòng tay anh, cô gái ngày xưa không còn gồng mình lên mà cứng cáp.
Nhưng với anh lúc đó, cô gái ấy đã đánh mất mình?
Có một cô gái vốn đã rất chung tình, lúc nào cũng chỉ biết tới người mình yêu mà không cần gì hơn nữa. Bao nhiêu dịu dàng, ân cần, quan tâm, chăm sóc, cô dành cho anh hết chỉ vì muốn anh vui. Từ những thứ nhỏ nhặt nhất hàng ngày, cô đều cố gắng lo cho anh chu đáo. Anh ốm, cô đau. Anh buồn, cô khóc.
Nhưng với anh lúc đó, cô gái ấy không cho anh tự do?
Rồi một cô gái sẵn sàng bỏ hết niềm kiêu hãnh của mình, để đi theo thứ tình yêu được anh hẹn hứa. Mặc kệ thanh xuân đã yêu không đúng người, mặc kệ biết bao lời can ngăn rằng phải yêu bằng lý trí. Mặc kệ anh đã mang theo hết niềm tin kia rồi bỏ trốn. Mặc kệ nước mắt lã chã rơi, mặc kệ trái tim đang rỉ máu. Mặc kệ chẳng biết anh ở đâu, mặc kệ anh vô tâm và hờ hững. Một cô gái yêu anh đến hết lòng hết sức…
Nhưng với anh lúc đó, cô gái ấy chỉ là kẻ lụy tình, không kém không hơn?
Sao con gái có thể quên mình, vứt hết vì tình yêu, rồi những gì nhận lại chẳng có gì ngoài những cái phủi tay, những câu nói chát chua đến từng câu từng chữ. Sao con gái khi ngỡ ai đó là một nửa của mình, dù có lúc nhận nhầm, cũng chẳng còn muốn quan tâm gì đến cuộc sống ngược xuôi ngoài kia nữa. Để khi người đó ra đi, cả thế giới cũng vì thế mà đổ sập trong chớp mắt.
Và mất hết, chẳng còn gì trong tay…
Có thể rồi chúng ta sẽ chán nhau, vì chính những gì đã khiến bản thân mình rơi vào tình yêu lúc trước. Nhưng suy cho cùng, yêu hay không cũng chỉ là cảm giác. Đừng trách người bội bạc, chỉ là thời gian đã cuốn theo cảm giác bỏ đi quá nhanh…