The Soda Pop
Chuyện tình của Cây...

Chuyện tình của Cây...

Tác giả: Sưu Tầm

Chuyện tình của Cây...

Lá hỏi Cành:

- Tới mùa đông, tôi trở nên úa vàng, rồi rơi rụng đi, bạn có nhớ tôi không?

Cành xuýt xoa:

- Tôi nhớ lắm chứ, lúc đó tôi sẽ buồn biết chừng nào.

Rồi mùa đông tới, từng chiếc Lá dần chuyển từ mau xanh biếc sang vàng úa, và trải thảm trên khắp các nẻo đường. Cành trở nên trơ trụi, khẳng khiu, gầy rộc hẳn đi. Có lẽ, Cành nhớ Lá thật.

Nhưng khi xuân sang, những giọt mưa như đem tới sức sống mới, từng chồi non bắt đầu nảy nở, Cành lại tươi vui chào đón những chiếc lá xanh mơn mởn khác đến với mình. Có lẽ, Cành cũng dần quên đi nỗi buồn về sự ra đi của những chiếc lá cũ.

...

Một ngày nọ, Cành thủ thỉ với Cây:

- Khi tôi già yếu, khô khốc, bị gãy rụng, bạn có buồn không?

Cây rầu rĩ:

- Tôi sẽ buồn tới phát khóc mất. Chắc tôi sẽ không sống được nếu thiếu bạn.

Trời nắng nóng, khô hạn, những cành cây bị mất nước, dần khô đi và rơi xuống. Rồi những cơn mưa rào ập xuống, tiếp thêm sức sống cho Cây. Cây hồi sinh trở lại, bắt đầu vươn lên mạnh mẽ. Những Cành mới dần hình thành, chắc khỏe hơn, vươn xa hơn. Cây lại vui vẻ mà hăng hái tiếp thêm mầm sống để Cành và Lá phát triển.

...

Chuyện tình của Cây...

Ngày kia, Cây than thở với Đất:

- Nếu như tôi già yếu, bị sâu bệnh, hay Con Người chuyển tôi đi chỗ khác, bạn có đau lòng không?

Đất nức nở:

- Rễ của bạn gắn chặt vào lòng tôi, nếu bạn đi, thì tôi làm sao mà chịu được, tôi sẽ chết mất.

Cây bị sâu phá hoại, khiến toàn thân bị mục ruỗng, dần dần cây trở nên khô héo, tàn tạ. Đất cố gắng đưa hết chất dinh dưỡng của mình để giúp cây khỏe mạnh, nhưng vô ích. Đất bất lực, đau khổ, mà nhìn Cây đang từng ngày, từng giờ chết đi. Thấy vậy, Con Người liền mang tới một Cây mới, mập mạp, to khỏe, để thay thế Cây đang bị sâu bệnh kia. Và Cây mới, ngày một lớn nhanh, cành đâm ra tua tủa, lá mọc xanh rì, bắt đầu đơm hoa kết trái, nhờ sự chăm sóc tận tình từ Đất.

...

Cô giương đôi mắt ngây thơ mà chăm chú nhìn, như nuốt trọn từng lời trong câu chuyện mà anh đang kể. Những giọt nước tràn qua khóe mi, rồi lăn dài trên khuôn mặt cô. Anh hốt hoảng, vội đưa tay lau nhẹ bờ má:

- Sao em khóc? Đó chỉ là một câu chuyện hư cấu thôi mà.

Cô nấc nhẹ:

- Em cũng không biết nữa. Mới đầu em thương Lá và giận Cành, rồi sau đó, em lại cảm thông với Cành mà trách Cây, và rồi em lại thấy tội cho Cây mà ghét Đất. Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?

Anh gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

- Anh này, anh sẽ là gì? Là Lá, là Cành, là Cây hay là Đất?

Cô nhìn sâu vào mắt anh, hồi hộp chờ câu trả lời.

- Anh không là gì cả. Anh là anh thôi. Anh không muốn là Lá để phải xa rời Cành, cũng không muốn là Cành để tách rời khỏi Cây, và chẳng muốn là Cây để phải rời xa Đất. Và tất nhiên, anh là người chung thủy, nên cũng chẳng thể là Đất mà tiếp nhận hết Cây này đến Cây khác. Anh sẽ là anh, để giữ em ở mãi bên mình.

Bàn tay anh như siết chặt hơn đôi tay nhỏ bé của cô.

- Ừm, nếu là em, em sẽ chọn là Lá.

Cô mơ màng, khẽ nói.

- Sao lại vậy? Lá sẽ phải rời xa Cây đầu tiên đấy, em biết không?

Anh ngạc nhiên.

- Em biết mà, nhưng thà là Lá, phải rời xa Cây đầu tiên, còn hơn là Đất, phải chứng kiến sự đổi thay của Cành, của Cây. Vì thế, nếu sau này, anh có đổi thay, cứ nói với em, em sẽ tự ra đi, chứ đừng để em phải chứng kiến sự thay đổi, Đau lắm đấy.

Mắt cô nhòa lệ.

- Đồ ngốc, em trẻ con quá. Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.

Anh kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng mà vỗ về, an ủi.

...

Chiếc điện thoại khẽ rung, cô mở ra, đó là tin nhắn của anh.

"Anh xin lỗi, mình làm lại từ đầu nhé em."

Cô mỉm cười, lướt bàn tay nhỏ nhắn lên màn hình, gõ cẩn thận từng chữ.

"Anh còn nhớ câu chuyện về Lá, Cành, Cây, và Đất chứ? Em có nói với anh rồi mà, em sẽ chọn là Lá. Anh cứ xem như em là chiếc là vàng, sẽ bay theo cơn gió của mùa đông, để nhường chỗ cho mầm non được đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân đi. Em chúc anh, sẽ không phải là Lá, là Cành, là Cây, là Đất, mà sẽ là chính anh như lời anh nói."

Sau khi nhấn nút "send", cô vội tháo sim ra khỏi điện thoại. Cô tự nhủ lòng mình, sẽ cố gắng mạnh mẽ, quên đi những nối buồn đã qua, mà hướng tới những điều tốt đẹp đang chờ mình ở phía trước. Tách cafe đã nguội ngắt tự khi nào, cô đưa tay, nhắc chiếc phin ra khỏi tách, rồi xếp ngay ngắn chúng bên cạnh nhau. Cô mỉm cười, vì hành động trẻ con đó của chính mình.

Ngoài trời, những giọt mưa phùn bay lất phất, báo hiệu mùa xuân mới lại về. Cô đứng dậy, kéo theo chiếc vali, tiến vào phi trường...