Cho em nhìn anh từ phía xa…
Cho em nhìn anh từ phía xa…
Dù em ngốc nghếch hay là em dại dột, dù em có quá lụy tình hay đơn giản chỉ là em chấp niệm mãi không buông. Thế nhưng em tình nguyện chịu tổn thương một mình em, bởi vì không cách nào có thể xóa sạch hình bóng anh ra khỏi trái tim mình được.
Người ta thường nói, con gái phải mất một quãng thời gian rất dài sau khi tình cảm đổ vỡ, mới có thể đứng dậy đi tiếp một con đường khác. Thương tích dồn đủ lại cũng chẳng đủ để quên lãng, càng oán hận thì càng ôm ấp hoài niệm trong tim.
Thế nên em chỉ có thể đứng từ xa mà dõi theo anh. Trong những tháng ngày vừa cô đơn vừa lạnh lẽo, lại mang thương tổn bên người, vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Em biết, điều này chỉ khiến em trở nên đáng thương, cũng là do em tự hành hạ bản thân mình, chẳng biết có thể mạnh mẽ mà tự vực mình dậy trong bao lâu, ngay cả việc cứ bám riết lấy hồi ức cũ không buông đã chứng tỏ em là kẻ hèn nhát.
Anh à, em chỉ đứng nhìn anh từ phía xa thôi, anh cho phép nhé!
Khi em chưa tìm ra cách để quên anh, mặc dù vùi đầu vào cả một núi công việc nhưng vẫn không thể kiểm soát được nước mắt bỗng dưng rơi, không thể kiểm soát thời gian trôi mà trái tim như thể không còn sức lực để đập tiếp.
Nếu dõi theo anh có thể khiến em bình ổn, thì em sẽ làm vậy. Âm thầm và lặng lẽ chứ không gào khóc hay cố níu kéo. Chỉ là em đứng lại một nơi, nhìn anh đi con đường của mình, không hề có em, để rồi cho đến khi anh đi khuất dạng thì hy vọng tất cả sự kiên nhẫn của em cũng sẽ tiêu tan.
Người ta cũng hay nói, cứ cố quên là sẽ lại càng nhớ. Vì thế em sẽ không cố ép bản thân mình phải lãng quên anh. Tình cảm của con người không phải là cái máy có thể xóa dứ liệu bất cứ lúc nào, thế nên em mong thời gian có thể cho em cơ hội để rồi một ngày nào đó đi lướt qua anh trên đường mà bình thản bước chân, hoặc gật đầu chào nhẹ tênh, hoặc không cảm xúc như người xa lạ. Để rồi khi đó em có thể an toàn tuyệt đối nhận lấy cái nắm tay từ người khác, không còn chịu đau khổ vì anh thêm bất cứ giây phút nào.
Anh à, anh hãy cứ đi đi!
Em từ đây sẽ thi thoảng nhìn anh một chút. Không phải để gợi nhớ kỷ niệm, mà chỉ là để trái tim tập làm quen với một hiện thực đã quá rõ ràng. Mối quan hệ của chúng ta chấm dứt đồng nghĩa với bóng lưng anh dứt khoát ra đi. Vậy thì em còn gì để tiếc nuối nữa đây?
Em rồi sẽ dần làm quen với việc không có anh, một cách từ từ và chậm rãi, để có thể bình ổn mà bước qua sóng gió lớn lần này, ngay thẳng đi con đường của riêng mình, rẽ sang một hướng khác hoàn toàn với con đường của anh, không chắc sẽ còn cơ hội gặp lại.
Chính vì thế mà bây giờ, cho em nhìn anh từ xa một chút cũng được. Để rồi em sẽ đủ dũng khí mà buông tay…
CaDe