Chỉ có thể là yêu...
Chỉ có thể là yêu...
Myman: Anh về rồi này.
Linh: Có thể đi tiếp, không tiễn.
Myman: Sao tôi lại yêu người tàn nhẫn thế này nhỉ? Vợ à, em nỡ làm thế với người đi kiếm tiền nuôi em sao? Hôn một cái nào.
Linh: Làm người ta có bầu rồi đi công tác, mấy tháng đầu nghén quá chừng không có chồng ở bên, anh mà là chồng à?
Myman: Không còn cách nào thật mà. Anh về với mẹ con em rồi đây, không dám đi đâu nữa, tha cho anh lần này đi mà
Linh: Chỉ được cái mồm nịnh nọt là giỏi, biến ngay
Myman: Mà em còn định để anh là myman đến bao giờ, em tước tư cách làm chồng của anh, thật quá đáng mà.
Linh: Bao giờ nói yêu, nhé, baby.
10. Sinh conChồng: Vất vả cho em rồi. Anh sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cho nó biết, hôm nay mẹ nó đã vất vả sinh nó ra thế nào.
Vợ: …
Chồng: Sao em không nói gì?
Vợ: Mệt quá chứ sao, anh bớt lảm nhảm đi!
Chồng: Tuân lệnh bà xã. Vợ à, em chưa bao giờ nghe đúng không? Em đã từng tủi thân lắm đúng không? Cảm ơn em vì đã luôn bên anh. Nguyễn Phương Linh, anh yêu em. Yêu em, thật sự rất yêu em.
Linh cười, một giọt nước mắt lăn ra trong hạnh phúc. Đây là kết thúc viên mãn cho 10 năm của cô với Phong. Chồng à, anh biết không, em gọi anh là Ông xã, từ rất lâu rồi. Em cũng yêu anh, Phạm Thanh Phong.