XtGem Forum catalog
Chỉ cần có anh, em sẽ chấp nhận mọi khổ đau...

Chỉ cần có anh, em sẽ chấp nhận mọi khổ đau...

Tác giả: Sưu Tầm

Chỉ cần có anh, em sẽ chấp nhận mọi khổ đau...

Ngày tình yêu bắt đầu, em chẳng thể tin mình lại yêu anh nhiều đến thê! Một tình yêu nhẹ nhàng và đầy bất ngờ. Em đã từng nghĩ rằng em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, em đã từng nghĩ rằng anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho em, đã từng mơ đến một hạnh phúc viên mãn bên gia đình bé nhỏ, có anh, có em, có tiếng chí chóe của bọn trẻ nhà mình... Rồi một ngày, khi nước mắt rơi đã quá nhiều, em mới chợt nhận ra đó chỉ là những giấc ước không có thật, đó chỉ là một kí ức đẹp mà em từng đi qua.

Bởi bản chất vốn dĩ của tình yêu là thương và đau. Em cũng vậy, cũng yêu và cũng đau giống bao cô gái khác khi tình yêu còn dang dở mà vẫn phải cất bước ra đi. Em từng nghĩ, những nóng giận nhất thời đã đẩy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng ra xa. Nhưng thực sự, nếu yêu nhau chân thành, đó không phải là vấn đề bởi cơn giận nào cũng có thể nguôi ngoai chỉ là họ có thể tha thứ cho nhau hay không mà thôi! Trong tình yêu, em vốn rất bản lĩnh và chân thành, nhưng sự bản lĩnh ấy của em lại chẳng còn nữa khi gặp một người như anh.

Quãng thời gian bên anh, em đã rất hạnh phúc, khoảnh khắc ôm trọn anh trong vòng tay nhỏ bé khiến em quên đi tất cả những phiền lo, quên đi hết những nhọc nhằn của cuộc sống xô bồ, bon chen. Trở về bên anh - điểm tựa vững chắc khi em mệt nhoài và tuyệt vọng, trái đất trộng lớn em cũng chỉ cần mình anh, trái tim yêu nhỏ bé chật hẹp nên em chỉ dành cho mình anh thôi... Em đã từng nghĩ xa hơn thế, mơ nhiều hơn thế! Đó là một tổ ấm nhỏ với giàn hoa trước ngõ, là những buổi chiều tà anh tất bật trở về với em và bọn trẻ, là tiếng gọi ríu rít của các con khi thấy bố về, là một người đàn ông quấn quít bên em cùng chuẩn bị bữa cơm chiều, một ngày dài đằng đẵng đầy mệt nhọc trôi qua, ta lại về bên nhau để thủ thỉ, sẻ chia biết bao điều. Nhưng rồi một ngày, anh chọn cách ra đi, chọn cách bỏ lại sau lưng những yêu thương ấy để đổi lấy cuộc sống không-có-em!

Chỉ cần có anh, em sẽ chấp nhận mọi khổ đau...

Anh biết không? Đau đớn là anh, hạnh phúc cũng là anh...

Những ngày anh về nơi ấy, em đã rơi vào cùng cực của sự bế tắc và tuyệt vọng. Giấc mộng hồng ngày nào nay chỉ còn mình em ôm giữ, xa xăm và vô định. Đã có lúc em định rằng sẽ vô tình như anh, cứ đi về một nơi xa, vứt hết đi những kỉ niệm cũ kĩ làm đau mình, rồi đi tìm một người đàn ông khác để yêu, để cùng với em thực hiện những giấc mơ còn dang dở, nhưng rồi...em không đành lòng, em cũng chẳng muốn một ai khác thay anh làm những điều đó.

Chỉ cần được ở bên anh, em chấp nhận đánh đổi cả sự bình yên, đau đớn mấy em cũng đành bởi xa anh rồi, em mới biết được thế nào là cảm giác đau đớn tột cùng, những nối đau vô tình cào cấu, bóp nghẹt lấy trái tim mỏng manh của em. Chính là những kỉ niệm và...là cả nụ cười của anh đã dày vò em từng giờ, từng phút. Có khi em đã uống rượu để say, để chìm vào giấc ngủ mà không nghĩ ngợi, khóc than vậy mà đâu có được... Càng say em lại càng nhớ da diết hơn, càng say em lại càng mất kiểm soát những nghĩ suy bề bộn, ngổn ngang, em bất lực với chính những đau thương và mất mát ấy.

Em thường tự hỏi, có khi nào anh trở về nơi đây một lần nữa không? Một buổi chiều giáp tết có mưa bay trên phố nhỏ, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, những nụ cười "lạc lối" vô tình bắt lấy nhau rồi hẹn hò và thỏ thẻ trao lời yêu thương... Nếu có thể, hãy cứ trở về, đớn đau này chỉ anh mới có thể xoa dịu, dù là anh về mang theo những khổ đau khác nữa em cũng chấp nhận, chỉ cần anh ở nơi đây - ngay trong vòng tay em này...