Để mãi bên em

Để mãi bên em

Tác giả: Sưu Tầm

Để mãi bên em

1. Đó là một buổi chiều ảm đạm, khi mà cái kế hoạch cuộc đời cho chàng thiếu gia duy nhất của tập đoàn Nam Phong ba mẹ tôi vừa chuyển tới. Gã trợ lý cẩn thận đặt tập giấy lên bàn và nói như ra lệnh:

- Mong thiếu gia đọc cẩn thận từng chi tiết.

Và gã đi ra ngoài, khuôn mặt không biểu thị điều gì thêm.

Đó là một buổi chiều không nắng, tôi đã nói ở trên là nó ảm đạm rồi mà, đúng không. Cái mùi điều hòa trong căn phòng hạng sang này không làm tôi bớt nóng hơn được. Trong khi những con chữ ở cuối cùng của bản kế hoạch làm tôi điên đầu:

“Đính hôn với con gái tập đoàn Trần Gia mới tốt nghiệp. Cuộc gặp mặt đầu tiên tại Grand Plaza vào tuần tới”. Tại thời điểm tôi nhận được tập kế hoạch chết tiệt này là còn đúng 4 ngày. Bạn nghĩ mà xem, cuộc sống vốn đã màu xám buồn bực, giờ nó được ưu ái phủ thêm màu đen đặc sệt, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu đến cùng cực.

Tôi thì không nhấc máy gọi điện luôn cho ba mẹ chỉ để thắc mắc hay bày tỏ phản đối, bởi tôi biết đó là một hành động cực kỳ xuẩn ngốc. Đơn giản, giờ tôi phải ra ngoài, đi đâu đó, tới một nơi nào đấy không ai biết tôi, chỉ mình tôi thôi, và ngày gặp mặt tới, người ta sẽ nhận được tin tôi bị ốm bất thường, hoặc gặp trục trặc chuyến bay trên đường đi nghỉ mát về. Đơn giản đến không ngờ!!!

Từ khi tôi ý thức được sự việc, có lẽ, cái cách này đã giúp tôi nhiều lần, là cách tôi được bày tỏ ý kiến của mình, khi mà tôi có tất cả: tiền bạc, những cô gái, những chuyến nghỉ mát sang trọng, du thuyền hạng sang, trừ một điều: từ chối. Tôi không được từ chối bất cứ điều gì mà ba mẹ đã vạch sẵn, như là học ngành kinh tế, thay vì làm nhạc sĩ - ngành mà tôi thích, đi nghỉ mát ở những reshort nổi tiếng, cùng các đối tác, thay vì đi du lịch bụi với bạn cùng lớp, và rất nhiều lần, đi chơi với các hot girl, các tiểu thư đài các của những tập đoàn lớn nhỏ, thay vì đi cùng một cô gái đơn giản mà tôi thích hay từng gặp ở đâu đó. Một khi cô gái ấy không mang trên mình cái bảng hiệu con nhà danh giá, con của tập đoàn này, cháu gái của chủ tịch kia, công chúa của gia đình nọ… thì tôi không nên gặp gỡ, hay chính xác là không có quyền gặp gỡ.

Mọi người nhìn vào chàng công tử bất cần như tôi, người ghen tị, người thầm ao ước hoán đổi. Còn tôi, tôi sẵn sàng hoán đổi.

2. Hùng gọi cho tôi khi giờ giải lao giữa ca làm của tôi vừa kết thúc. Tôi vội vàng lắng nghe, có vẻ cậu ấy đang rất bí bách, và cần tôi nói chuyện. Tôi trả lời ngắn gọn sẽ gặp cậu ấy sau ca làm. Nhưng chưa đầy mươi phút sau, chiếc Audi sang trọng đỗ phịch trước cửa hàng nơi tôi làm thêm. Hùng nhẹ nhàng bước xuống, đi thẳng tới chỗ anh quản lý, và thêm mươi phút sau, tôi được nghỉ mà không cần hỏi bất cứ câu nào. Đơn giản vì đây là một trong những chuỗi cửa hàng nhà Hùng đang quản lý.

Khi đã yên vị trong xe với bộ đồ vừa thay, Hùng nói nhanh một hơi:

- Tớ cần tới một nơi nào đó không ai biết tớ, một mình cũng được, à không, có thêm người dẫn đường thì ok hơn, nhưng bí mật nhé ông bạn.

Hiểu được vấn đề của người bạn đại gia này, Hùng chắc chắn lại đang muốn chống đối gì với ba mẹ, tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Linh, cô gái tôi mới quen qua chuyến dẫn đoàn cách đây không lâu.

Linh đồng ý ngay, không gặng hỏi thêm bất cứ điều gì. Linh luôn như thế, hay cười, ít nói, nhưng luôn biết cách làm người khác cảm thấy dễ chịu, nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười, chẳng phải tôi đang nghĩ tới Linh nhiều hơn mỗi ngày hay sao. Hùng nhận ra điều đó, cậu bạn quay lại trêu trọc tôi:

- Lại mơ mộng cô nào rồi phải không?

Tôi không nói gì chỉ mỉm cười, chưa đến lúc nói cho Hùng biết điều ấy, dù rằng tôi và Hùng chưa bao giờ giấu nhau điều gì quá lâu.

Gặp Hùng trong tình cảnh trớ trêu, tôi- thằng sinh viên tỉnh lẻ lần đầu tiên đi thử việc bồi bàn. Không may cho tôi, tôi làm ly nước rớt trúng người không nên đụng tới - thiếu gia - chủ của cửa hàng ấy. Tôi cuống cuồng xin lỗi, hắn quẳng cho tôi ánh mắt lạnh lùng rồi quay đi, ra hiệu cho người quản lý gọi tôi vào phòng. Mọi người nói tôi quả này là đi tong, vì chưa có ai động phải hắn mà không bị cơ sự nào xảy ra.

Thật bất ngờ, hắn quẳng một xấp phong bì trước mặt tôi, rồi nói cám ơn vì đã làm hắn ướt, với một điều kiện giữ bí mật, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các nhân viên khác. Tôi, lúc đó run sợ chỉ biết gật đầu làm theo.

Hôm đó, buổi lễ khai trương thiếu mặt cậu chủ hào nhoáng ấy. Tôi cứ băn khoăn mãi về hành động ấy, mãi sau này, khi thân thiết với nhau hơn tôi mới biết, nhờ ly nước của tôi, Hùng không phải gặp gỡ cô tiểu thư đỏng đảnh mà bố mẹ đã sắp đặt từ trước. Cuộc sống của người giàu có, nhiều khi chẳng sung sướng gì cho cam. Nhìn đôi mắt của Hùng ngày hôm ấy, rồi nhiều hôm sau, và cả hôm nay nữa, tôi biết, mình đang tự do hơn rất nhiều người khác, dù có vất vả về tiền bạc chút xíu.

Giàu có mà cứ phải bó buộc, làm những việc mà mình không thích, thì thà nghèo một chút còn hơn. Hùng từng nói thế, cũng có lần trong cơn say, Hùng nói muốn nghèo, muốn gia đình phá sản, chỉ để không phải gồng mình làm những việc mà cậu ấy không thích. Trong cơn mê man của cảm xúc, vẫn ẩn chứa những nỗi buồn u uất, về tuổi thơ không êm đềm, về những phi vụ làm ăn, dối trá và lừa lọc. Hùng luôn bất cần với mọi thứ, nhưng nếu nhìn sâu hơn vào đôi mắt ấy, sẽ thấy sự bất cần là có lý do của nó.

Lần này cũng thế, chắc lại là gặp gỡ, xem mặt một cô gái của tập đoàn nào đó. Xem ra, khi nào các ông chủ, những người đứng đầu các tập đoàn lớn hết sạch con, cháu gái thì xem ra Hùng mới thôi chán nản.

Để mãi bên em

3. Đón tôi là một cô gái dáng nhỏ nhắn, chân đi giày nhãn hiệu bình dân, tôi đoán thế vì điều kiện mà Ba mẹ tạo ra cho tôi, cho phép tôi có thể liếc mắt và thẩm định giá tất cả những nhãn hiệu nổi tiếng mà giới thượng lưu hay dùng. Vẫn cái thói quen thẩm định ấy, tôi dám chắc cô gái này chưa dùng bất cứ nhãn hiệu nào tôi từng biết.

- Chào anh. Tôi là Linh, Nhật Linh.

Tôi bị cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô gái xòe bàn tay nhỏ thó ra bắt tay với tôi. Bàn tay mát lạnh lạ lùng. Có vẻ đọc được suy nghĩ của tôi, cô gái cười nhẹ:

- Nước suối đó, nó sẽ làm mọi cái nóng tan biến.

Nói rồi cô chỉ cho tôi dòng nước ở gần đó không xa, rồi cô đi trước, tôi lóc cóc theo sau. Lần đầu tiên trong đời, tôi không đi du lịch ở các resort lớn hay những khu nghỉ dưỡng danh giá, mà lại chui tới vùng núi hẻo lánh này.

Chân tôi va vào đá, da thịt vào lau lách không quen đau rát. Cô gái cười nhẹ, quay lại dùng bông băng tẩm thuốc cho tôi, nói nhẹ:

- Sớm mai thôi, là anh sẽ thấy quen ngay thôi mà.

Cô ngước lên nhìn tôi, chợt thấy sao mà ánh mắt ấy long lanh thế. Không kẻ mắt, không mi giả, đôi mắt mới long lanh làm sao. Tôi nói có thể tự làm được, cô vẫn không yên tâm, nhắc tôi chờ cô 1 lát. Cô nhỏ chạy lại ba lô, rút ra con dao nhỏ sáng loáng, nhanh nhẹn phát quang 1 đoạn đường dẫn tới hẻm núi. Rồi vẫy vẫy tôi đi theo lối mòn đó. Chân tôi lạo xạo bước qua những nhánh cỏ vừa bị đổ rạp, vẫn còn nhựa hòa sương sớm mùi ngai ngái. Cô gái nhỏ ra hiệu tôi ngồi xuống cạnh bên, và chỉ theo hướng xa xa, có những ngôi nhà nhỏ lụp xụp thấp thoáng trong sương đêm.

- Chưa bao giờ anh đến những nơi này đúng không?

- Đúng.

- Thấy thế nào? Có dễ chịu hơn ở resort không?

Cô hỏi, kèm theo cái cười lí lắc.

- Một chút.

Tôi giở tay mở di dộng.

- Sóng yếu lắm, anh cứ chấp nhận 1 vài ngày không di dộng đi.

Đêm đó, tôi được ăn một bữa ăn toàn rau rừng, Linh nói thế, chứ tôi không nhớ nổi những tên loài cây có trong đĩa thức ăn của mình. Cảm giác thật lạ lẫm, khi ăn xong, thay vì tôi lên nhà, đóng cửa phòng và gọi đồ uống từ chị giúp việc, tôi được ngồi gần bếp lửa, nghe những cụ già kể chuyện. Có vẻ họ chẳng quan tâm tôi đến từ đâu, là con của tập đoàn lớn nào, họ cứ như quen tôi từ lâu lắm, kể bao nhiêu chuyện mà chẳng người dẫn đoàn nào ở khách sạn kể cho tôi nghe cả.

Để mãi bên em

Linh ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe. Gần bếp lửa, khuôn mặt ai cũng hồng lên rạng rỡ. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon. Trong giấc mơ, lần đầu tiên, tôi không gặp ác mộng.

Sớm hôm đó, Linh dẫn tôi lên núi, trèo qua rất nhiều con dốc, và cô ấy luôn phải chờ tôi, vì tôi đi quá chậm. Nhưng, không thấy cô nhỏ tỏ vẻ khó chịu, khi thì ngắt hoa bên đường, khi thì ngắt cỏ dại… đại loại cô ấy luôn có việc để làm.

Tới đoạn lưng chừng, khá bằng phẳng, Linh ra hiệu dừng lại. Khỏi phải nói, tôi mong chờ giây phút ấy thế nào. Ở đây gió hiu hiu, thổi qua từng nhành cây xanh thẫm. Bất chợt, Linh với lấy một nhành cây, ở đó có quả gì nhỏ xíu, nhưng căng mọng, đỏ lựng, đưa cho tôi:

- Nó sẽ giúp anh đỡ khát!

- Vậy, lỡ... có độc thì sao? - Tôi hơi dè chừng.

- Ha ha, đại thiếu gia yên tâm đi, tôi mang tôi ra đảm bảo! - Cô gái đùa tôi, kèm theo nụ cười thật tươi.

Tôi đưa vào miệng, vị chua chua tan nhanh trong miệng, nuốt đi rồi lại thấy ngòn ngọt, ăn một lại muốn ăn hai, quả thật, rất ngon. Gió thổi mát lành, và cơn mệt như tan nhanh hơn. Tôi để người nằm vật ra bãi cỏ ngay đấy, mắt nhìn lên tán cây và bầu trời xanh ngắt. Tôi nghe thấy mình gọi tên Linh:

- Linh tại sao lại đến đây?

- Vậy tại sao anh lại đến đây? - Linh không trả lời, mà hỏi vặn lại tôi.

- Em muốn nghe không? - Chẳng biết tại quả rừng ngọt lịm, hay tại gió mát lành, mà tôi muốn kể câu chuyện của mình….

Linh nằm xuống bên cạnh tôi, chống tay sau đầu, lắng nghe… Câu chuyện như dài bất tận, lần đầu tiên, tôi trải lòng với một người nhiều như thế… Cô gái lắng nghe chăm chú, và tôi cảm thấy rất nhẹ lòng. Chiều ấy, trên đường xuống núi, Linh lặng yên đứng cạnh tôi khi tôi trân trân nhìn xuống thũng lũng thăm thẳm. Bất chợt, tôi thấy tay mình ấm áp, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay tôi, dịu dàng…

Những ngày sau đó, là những ngày thực sự vui vẻ, tôi quen dần với cuộc sống núi rừng, và dù sao, thì bên cạnh tôi luôn có người ấy - người mà tôi biết, mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được. Hôm ấy, Linh đưa tôi lên rừng hái măng.

Để mãi bên em

Đi qua nhiều bụi rậm, Linh đi trước, tôi theo sau, ánh mắt em luôn khích lệ tôi đi nhanh, bám sát em, chẳng thấy mệt mỏi gì.