Insane
Yêu như mày khổ quá Tam ơi

Yêu như mày khổ quá Tam ơi

Tác giả: Sưu Tầm

Yêu như mày khổ quá Tam ơi

(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Cuộc sống là một chuỗi những bất ngờ. Cô gái ấy nhận ra người mình yêu thật sự và cũng mất đi người mình yêu thật sự trong cùng một ngày. Một ngày tháng 11........


***


- Mày đang làm gì thế?


- Tao viết truyện.


- Cái gì. Mày viết truyện á? -  Nhỏ bạn cười hô hố trước sự đau khổ của tôi. Nhỏ ý con gái gì mà vô duyên.


- Ờ, tao đang viết truyện đấy. -  Tôi cũng trả lời vẻ bất cần đời.


- Thế mày đang viết cái gì?


- Viết về mày đấy.


- Viết về tao? -  Nhỏ bạn lại tặng cho tôi một tràng cười chảy cả nước miếng. Nhỏ này không những vô duyên mà còn bẩn dễ sợ.


Nhưng rồi hai đứa im bặt nhìn nhau.


- Đúng rồi, tao có duy nhất một chuyện để mày viết? Ừ, viết đi tao đọc.


Tôi nhìn cái cười gượng của nhỏ bạn mà ứa nước mắt. Gần 30 tuổi đầu rồi mà không quên đi những chuyện đáng quên.


Yêu như mày khổ quá Tam ơi


Nhỏ bạn ấy tên Tam, cái tên chẳng giống ai mà bản thân nhỏ cũng không giống ai. Tính ra nhỏ cũng chỉ là một con bé 16 tuổi bình thường, khỏe rơn rồi đột nhiên cái lăn đùng ra ốm. Và cuộc đời nhỏ sẽ không như hôm nay, nếu không phải do tôi. Mà chuyện của nhỏ, nếu kể phải kể có đầu có cuối.


Tôi học chung với nhỏ Tam từ tận hồi lớp 3, chẳng chơi với nhau cho đến lớp 6, lân la làm quen thế nào rồi từ đấy chơi thân, học chung cho tới khi lên cấp 3 vẫn dính lấy nhau. Tôi với nhỏ, nói chuyện vốn chẳng bao giờ ăn nhập, mỗi đứa một chủ để. Ví như tôi luôn nói với nhỏ về những anh chàng trong trường thì ngược lại nhỏ sẽ nói với tôi về phim ảnh. Mặc kệ thế, lần này tôi vẫn thao thao bất tuyệt với nhỏ về anh – người mà tôi vô tình thấy khi đi uống nước. Một tên bốn mắt như trong những câu chuyện tình của tuổi học trò. Anh chàng bốn mắt này cũng vậy. Nói dài, nói mãi cuối cùng tôi cũng rủ được nhỏ đi uống nước cùng để chỉ cho nhỏ thấy mặt anh. Để nhỏ biết là con mắt của tôi tinh tường như thế nào. Nhỏ miễn cưỡng đi theo, trong khi tôi tranh thủ uống nước và nhìn anh thì nhỏ lại nhìn tôi, phải hếch mặt ra dấu mãi nhỏ mới nhìn lên cái người ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 2 của khu học sinh lớp 11. Với một đứa như tôi thì hình ảnh ấy lãng mạn biết bao, áo đồng phục trắng cài hở hai cúc trên cùng, cái dáng ngồi cũng đầy phong cách.


- Đó, mày thấy không? Ngồi cũng đẹp nữa: một chân chống, một chân duỗi, mắt nhìn xa xăm. Tôi vừa đập vai nhỏ vừa cười khúc khích sung sướng. Thế mà nhỏ Tam đó gật gù dội nguyên gáo nước lạnh.


- Tao thấy cận có vẻ nặng, không biết nhìn xa xăm tới đâu? Nói rồi nhỏ phá lên cười và bỏ đi trước. Kệ nhỏ cứ đi, dù thế nào thì tôi vẫn phải tận dụng hết khoảng thời gian ra chơi ít ỏi ấy để ngắm cho thỏa.


Đúng là có duyên, thường thì lịch học của khổi 10 chúng tôi với khối 11 và 12 sẽ bị chệch nhau từ 1 đến 2 tiết. Vậy mà đột nhiên đổi lịch thế là có thể về cùng nhau. Cả ba khối tập trung trực chiến trong tư thế sẵn sàng chỉ đợi bác bảo vệ mở cổng là lao như tên ra ngoài. Hôm nay khác, tôi chẳng muốn bác bảo vệ mở cổng bởi anh – 4 mắt của tôi đang ở đó, đối diện tôi cách khoảng 500m theo như lời nhỏ Tam. Nó thắc mắc sao tôi có thể tia thấy trong cả đàn học sinh lúc nhúc như thế. Thật tình, lối miêu tả trần trụi của nhỏ Tam nhiều lúc làm tôi liên tưởng lung tung mà phát sợ. Kệ, tôi vẫn cứ nhìn và lần này, nhỏ cũng nhìn – cái nhìn lạ nhất mà tôi từng thấy từ đôi mắt của nhỏ. Chiếu theo cái ánh mắt ấy tôi biết nhỏ đang nhìn ai, một người bạn của 4 mắt.Một tên...có nụ cười đẹp mê hồn. Tôi thì lại không thích cái vẻ công tử quá ấy chải chuốt từ đầu đến chân, cái kiểu tóc ẻo lả, ăn mặc thì... thật ra là đẹp, riêng điều này thì tôi phải công bằng mà nói rằng cái tên ấy mặc đẹp bằng 4 mắt. Tôi kết lại một câu với nhỏ: người đẹp mặc gì cũng đẹp. Nhỏ chỉ tủm tỉm rồi phóng xe đi, đến lạ cơ mà tôi là hí hửng nhất vì từ nay có đồng mình để đàm đạo.


Ngày hôm sau, nhỏ bẽn lẽn như con gái sắp về nhà chồng ngỏ lời nhờ tôi điều tra cái tên hoàng tử kia. Tất nhiên, hội trưởng hội soi giai đẹp như tôi không gặp khó khăn trong việc điều tra lí lịch một phần tử nào "đẹp"trong trường này. Mà nhất là phần tử đặc biệt như cái tên hoàng tử ấy, một kẻ sôi nổi chứ chẳng thầm lặng như 4 mắt của tôi. Tên Hoàng Quân ,hóa ra hắn là dân thành phố, vì một vài lí do nào đó mà bị tống về quê học và ở với ông bà, cũng bốn mắt, da trắng, dáng đẹp, ăn mặc có "gu"cá tính riêng, thành tích học tập cũng không tồi. Nói chung, một đối tượng hoàn hảo. Tôi kết lại vấn đề với nhỏ Tam: mày không theo kịp đâu.


Nhỏ chẳng phản ứng gì chỉ nhìn tôi cười. Báo cáo tình hình xong, tôi tranh thủ nói với nhỏ về 4 mắt của mình. Chẳng biết nhỏ có nghe không nhưng mắt thì nhìn ra cửa sổ kiểu mơ màng mà đầu thì vẫn gật đều đều theo câu chuyện.


Cuộc đời là sự tình cờ hay sắp đặt của số phận. Sân tập thể chất của trường là một bãi cát rộng ngay sau khu phòng học của khối 10. Thật ra thì đó là một phương tiện tuyệt với hỗ trợ những cô nhóc lớp 10 tăm tia các anh khối trên. Phòng học của lớp tôi là trung tâm của sân tập, từ đây có thể nhìn bao quát nhất, nhìn cận cảnh nhất cái sân ấy. Lần đầu tiên thấy nhỏ Tâm lơ là học nhìn ra cửa sổ, có hôm mải nhìn đến nỗi không biết là đã hết giờ. Tôi nhẹ nhàng đến bên, nhìn theo hướng mắt của nhỏ. xuýt nữa thì tôi hét lên. Dưới sân tập là 4 mắt – và cái tên hoàng tử kia, hết giờ tập nhưng vẫn ngồi nói chuyện. Cái cách hai tên đó ngồi, tưởng tượng xem, giữa một bãi cỏ xanh mượt, trước mặt là đám lau trắng đung đưa, hai tên đó ngồi nhìn ra xa, hai tay chống ra sau, chân duỗi ra trước, vắt lên nhau một cách điệu nghệ. Đã vậy, không biết nói chuyện gì mà cười tươi như tỏa nắng vậy. Nhỏ Tam vẫn nhìn chăm chú, tay vẽ một cách điêu luyện. Tờ a4 trắng vô dụng trở thành một bức tranh mơ ước của tôi. Nhỏ vẽ lại 4 mắt và tên hoàng tử đó. Vẽ bút chì thôi mà đẹp dữ, tôi chiếm dụng làm của riêng.


Tôi lôi nhỏ về với thực tại, thấy nhỏ có vẻ lúng túng cũng tội tội. Ngày hôm ấy cũng là ngày đặc biệt đã thay đổi cuộc đời cả hai chúng tôi. Đang học, nhỏ Tam đột nhiên ôm đầu kêu đau dữ dội. Tôi vội sốc nhỏ lên lưng, cõng tới phòng y tế. Nói là cõng nhưng thực ra là tôi kéo lê nhỏ theo cái lưng của mình. Đáng ghét là đi tới giữa sân trường, có lớp khối trên đang học mà không ai giúp chỉ thấy mấy tên mắc dịch hò hét cổ vũ, đám còn lại thì giương mắt nhìn theo vẻ ảm đạm chia buồn. Thật tình... rồi cũng đến phòng y tế nó nằm ở một chỗ không thể trùng hợp hơn – ngay sát phòng học của 4 mắt và tên hoàng tử đó. Điều gì đến cũng đến ,người chạy ra giúp chúng tôi là tên hoàng tử. Không phải bốn mắt của tôi. Nghĩ cũng hơi có lỗi, nhưng lúc ấy tôi đã hi vọng giá người chạy ra giúp là 4 mắt thì tốt biết mấy. Tôi ôm nhỏ Tam đang giãy dụa rồi bật khóc theo, cái tên ấy cũng lúng túng không biết làm gì. Phải đợi cô giáo yêu cầu mới cõng Tam chạy đi tìm bác sĩ. May cho hắn là nhà bác sĩ ngay đối diện cổng trường, nhưng từ phòng y tế mà ra tới cổng trường cũng không gần.