Yêu một cô ngốc sẽ thế nào nhỉ?
Yêu một cô ngốc sẽ thế nào nhỉ?
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tôi chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả khi biết sự thật nguyên nhân mà em chạy trốn tôi. Thứ cảm giác vừa thất vọng, hụt hẫng vừa mỉa mai, buồn cười làm tôi thấy ấm ức.
***
Sóng nhè nhẹ xõa vào bờ, ánh trăng vừa lên trải một lớp ánh sáng bàng bạc, mơ màng trên mặt biển. Những chiếc xuồng, chiếc thúng sau một ngày rong ruổi dường như mệt nhoài, nằm ngủ yên trên bãi. Làn gió nhè nhẹ từ biển thổi vào làm tung bay mái tóc Thiện dưới ánh trăng trông thật mềm mại, đáng yêu. Cô bé lần đầu về biển, thích thú chạy tung tăng dọc theo bờ sóng, nước cứ theo chân Thiện tung lên rồi rơi xuống như những hạt vàng lóng lánh. Tôi sợ cô bé ngã nhào ra phía biển nên cũng chạy đuổi theo. Nàng là chúa hậu đậu, nguy cơ rất cao chứ không đùa. Uỵch, tôi với tay nắm lấy tay em nhưng không kịp, em đã ngã nhào xuống chân sóng, kéo luôn cả tôi ngã theo. Cả hai cùng sóng soài nằm chồng lên nhau, nước biển ùa vào mắt cay xè và mặn chát nơi đầu lưỡi. Có lẽ vừa hoảng vì sóng vừa mắc cở khi toàn thân tôi chạm vào em, hơi thở cả hai phả vào nhau, em nằm cứng đơ như cục đá. Tôi hoảng quá gọi lớn:
- Thiện, em làm sao thế?
Lặng một lúc, vừa ho sặc sụa, em vừa gào:
- Anh,..., anh... đè lên người em thế này sao em cựa được.
Giờ tôi mới giật mình, đứng dậy và kéo cô bé lên. Tôi hơi mắc cỡ phân trần:
- Tại... tại em,... bất ngờ quá, anh...
Cô bé lườm tôi một cái rồi lại tiếp tục đi tung tăng trong bộ dạng ướt sủng. Đó là lần đầu tiên, tôi gần em đến vậy, da thịt em ấm nóng, hương tóc thơm dịu dàng làm tôi như ngây ngất trong phút giây. Tôi bước nhanh cho kịp em rồi tiếp tục phân trần:
- Tại em chứ bộ, ai bảo hậu đậu, người ta cứu em không được còn ướt hết quần áo rồi nè.
Em cười khúc khích nhưng vẫn giả bộ giận hờn lặng im đi tiếp. Tôi cũng lặng lẽ đi bên em không nói câu nào nữa. Trăng lên khỏi chân biển từ lâu, sáng tỏ, tỏa ánh sáng dịu dàng. Bầu trời không chút gợn mây nào. Xa xa, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như muốn hòa tấu cùng bản nhạc lãng mạn của biển, của tình yêu.
- Nè, người ta không cố ý nghe, hổng có giận dai à. Tôi lên tiếng.
- Ai bảo lợi dụng cơ hội, vậy giờ sao tui có chồng, ai dám yêu tui đây?
- Hổng ai yêu, có tui nè, lấy thân chuộc tội chứ biết sao giờ?
Em lại cười khúc khích. Bất ngờ, tôi nắm lấy tay em, em rụt nhẹ theo phản ứng tự nhiên nhưng rồi lại để yên trong bàn tay tôi ấm nóng.
- Thiện, em có nghĩ những lời anh nói ban nãy là thật lòng không? Tôi biết thời cơ đã đến.
Cô bé hơi bất ngờ dù dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.
- Không biết. Thiện bướng bỉnh trả lời.
- Anh yêu em, Thiện à, rất rất nhiều.
- Không biết. Tuy nói như vậy nhưng em nở một nụ cười thật hiền, hàm răng trắng đều ánh lên dưới trăng, đôi mắt em nhìn tôi rạng ngời niềm hạnh phúc. Tôi bất ngờ hôn lên môi em một cái rồi bỏ chạy. Có lẽ vừa tức vì bị tôi đánh cắp nụ hôn đầu tiên vừa sợ ma (nàng là bà chúa sợ ma) nên em chạy đuổi theo tôi và hét toáng lên:
- Anh kia đứng lại, đồ kẻ cắp, nụ hôn đầu tiên của em đấy.
- Ôi! Có con ma đằng kia kìa. Tôi dọa.
- Á, chờ em với.
***
Hai đứa mệt nhoài, nằm dài trên cát biển. Sóng vẫn nhẹ nhàng hát khúc tình ca.
- Anh nè, sao bờ biển lại có cái dấu gì kì vậy anh?
- À, dấu chân ma đó em, khuya là ma nó đi nhưng không có chân nên chỉ để lại dấu như thế thôi. Tôi dọa em.
- Á. Đang nằm dưới cát bỗng em bật hẳn dậy nhảy vào ôm lấy tôi cứng ngắt. Tôi biết là cô bé này dễ bị mắc lừa mà.
- Nè, đồ kẻ cắp, cái ôm đầu tiên của anh đó nghe. Tôi treo.
Thiện giật mình xấu hổ, dù sợ ma thật nhưng cô bé buông tôi ra thật nhanh.
- Người ta sơ ý thôi, không giống như ai lúc nãy à. Mà biển này có ma thật hả anh? Thôi lần sau có chết cũng không về. Cô bé nghi ngờ.
- Ha ha, đúng là bà chúa, sợ em luôn, làm gì có ma? Dấu chân còng đấy.
- Anh này! Nàng đánh vào vai tôi một phát thật mạnh rồi nói tiếp.- Làm người ta hết cả hồn.
Tôi nhìn em cười làm em ngượng nghịu. Vẻ ngây ngô, hay xấu hổ của em đã làm tôi xao xuyến ngay buổi đầu tiên mới gặp.
Lát sau bà chúa khờ lại hỏi:
- Mà con còng là con gì đâu em hổng thấy?
- Trăng mờ làm sao thấy được. Em muốn thấy thì đi theo tụi nó kìa. Tôi chỉ tay theo những ánh đèn pin phía xa xa, bọn bạn tôi đang bắt còng ở đó, nhường không gian lãng mạn lại cho hai đứa chúng tôi.
- Nó có giống con cá không? Em lại hỏi.
- Lạy nàng, còng sao giống cá. Con còng là con dã tràng đó, xe cát biển Đông đó nghe chưa?
- Dã tràng thì nói là dã tràng, nói còng ai biết. Mà dã tràng em cũng chưa thấy. Hì hì.
- Trời đất. Tôi thấy tưng tức cho bà chúa này quá nên lén hôn thêm một cái vào môi rồi lại bỏ chạy về phía bọn bạn ở đằng xa. Nàng vùng dậy như mũi tên, bản năng sợ ma đôi khi lại biến thành sức mạnh làm nàng chẳng mấy chốc đuổi kịp tôi (tất nhiên là tôi chờ nàng). Và tôi lại ăn đòn...
***
Vừa thở hổn hển Thiện vừa chạy qua cái bao đựng còng, tròn mắt nhìn xem con còng nó ra làm sao.
- Á, nó giống con cua. Thiện có vẻ rất thích thú với phát hiện của mình.
- Ừ, nhờ nàng ta mới biết nó giống con cua. Chưa nói xong tôi đã lại bị ăn đòn. Thế nhưng không chọc ghẹo nàng là tôi không chịu được.
- Ăn được không anh?
- Rất ngon. Có thể gọi là đặc sản của vùng biển quê anh.
- Thiệt hông đó? Nãy giờ bị tôi lừa nên hơi cảnh giác.
- Thiệt mà, tí về anh Phú làm cho mà ăn, rất ngon. Tôi chỉ thằng bạn tôi.
- Hai đứa nhìn tình tứ quá ha, cưa đổ nhau rồi hả? Phú hỏi.
- Tất nhiên, còn hỏi nữa. Tôi tự hào thừa nhận còn em thì mắc cở véo tôi một phát đau nhói.
***
Món còng dầu vùng biển quê tôi mà qua tay thằng Phú thì không còn chê vào đâu được.